Search

Cuốn Sách Trên Gác Bếp

Tâm Sĩ bút ký

Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật – Mu A Mu Sa

Con nguyện mười phương Chư Phật ban rải tha lực Phật điển Đại Từ Đại Bi tới muôn loài chúng sanh.

Bảo Thành kính chào các bạn,

Các bạn thân mến,

Hôm nay trời ở bên ngoài rất đẹp, ai cũng thấy đẹp, nhưng có một người không thấy đẹp, thấy u tối vô cùng. Bao nhiêu con người thấy trời hôm nay đẹp, họ điều thích thú đi ra ngoài, tìm những chuyện mà họ muốn, để có được hạnh phúc và niềm vui trong cuộc sống. Mọi người đều tuông ra khỏi cửa, để vui với bên ngoài thật đẹp kia. Nhưng lại có một người không được vui, cứ vùi đầu mãi ở trong nhà. Thế mới nói là cuộc đời lắm lúc nhiêu khê, nhiêu khê ở chỗ ngày đẹp nhiều người thích, nhưng có người không thích. Ngược lại có những ngày xấu, không ai thích, nhưng lại có người thích. Giữa sự phù hợp lòng của ta và lòng của những người khác, hoặc cái mà ta tức, hoặc cái mà người khác thích, nó khác biệt không giống nhau tí nào, bởi vì chúng ta hoàn toàn khác nhau, mấu chốt trong con người chúng ta, ai cũng phải nhận ra rằng chúng ta hoàn toàn khác nhau, nếu chúng ta không đón nhận chuyện này, mà luôn luôn sắp xếp cho mọi người thấy rằng ai cũng như nhau, thì điều đó chúng ta vô tình phải dùng kiến thức, cái nhìn riêng tư của mình, đặt để vào trong lòng người khác và luôn luôn mong cầu rằng ai cũng phải giống ta. Chính điều mà ta muốn sắp xếp lại trật tự của xã hội, của trời đất, thiên nhiên, cho nên ta dần dần biến con người bình thường của chúng ta thành ông Trời để mà chăm lo, sửa chửa, làm cho đẹp hơn những gì ta không thích, nhưng mấy ai trên đời làm được đâu.

Có một câu chuyện kể như vậy: Có một chàng thanh niên không chấp nhận cuộc sống do ông bà, tổ tiên, cha mẹ để lại, bởi thuở xưa anh ta sống với bà mẹ, nơi đó thực ra nhà của anh ta đã giàu sang lắm rồi, như bao nhiêu con người khác, có ruộng, có đất, có vườn tược trồng lúa để ăn, trồng cây để có trái trao đổi. Vườn tược, hồ ao, nhà cửa đầy đủ, nhưng sâu thẳm trong lòng của anh ta hình như có thiếu một điều gì nên anh ta thổn thức đi tìm, anh ta bắt đầu suy nghĩ viễn vông, từ hai chữ đơn giản: Ước gì, mà có lẽ trong đời của chúng ta ai ai cũng thường nghe hai chữ này.

Anh chàng này bắt đầu từ chữ “ước gì”, ước gì ta có cái này, ước gì ta có cái kia, anh ta ước hoài nhưng không thành. Thế rồi một hôm trong gác bếp, dọn dẹp sạch sẽ, anh ta phát hiện ra một cuốn sách thật cũ kỷ, hình như nhìn cho rõ từ thời ông cố, ông sơ thời xưa. Trên cuốn sách đó, anh ta đọc loạng quạng được vài chữ: Bí kíp ước gì tức là một bữu bối để ước gì được đó, nhưng trong cuốn sách đó nói rằng, để có thể ước mà thành, cần phải đi gặp các bậc cao nhân, ở mãi trên đỉnh núi, núi đó cách chỗ nhà anh ta xa lắm. Đi lên trên đó có đến ba tầng, có những vị tu dưới chân núi, có những vị ở lưng chừng núi và có những vị tu ở trên đỉnh núi, nếu có nhân duyên gặp được các vị này chắc chắn sẽ trở thành giàu có và điều ước gì cũng được hết. Anh ta vui lắm, giấu giếm một mình, đóng cửa lại, rồi từ từ âm thầm rời bỏ làng mạc ra đi để tìm đến ngọn núi có những bậc tu hành trên đó.

Anh ta đi mãi, đi mãi một thời gian thật là dài, dài đến mức mà khi anh ta đến chân núi, người quá mệt nhoài, bởi bấy lâu nay anh ta sống ở đồng bằng, nay đi ngược lên chân núi nên mệt và đói, anh ta bắt đầu lấy đồ ăn chuẩn bị ra ăn để dưỡng sức mà tiếp tục leo lên trên núi. Trong khi ăn uống, nghỉ ngơi, anh ta bắt gặp một bậc cao niên, vóc dáng khỏe mạnh, thanh thoát, tóc dài, râu bạc, đôi mắt sáng quắc. Ông ta dừng trước mặt anh ta rồi hỏi: Anh là ai? Anh ta trong lúc luống cuống thì nói rằng: Ước gì.

Có lẽ trong suốt đoạn đường đi anh ta cứ nhẫm ước gì, cho nên khi bậc cao niên kia dừng lại hỏi, anh ta nói ước gì. Bậc cao nhân hiểu được tâm ý, mới nói rằng: Có phải anh có nhiều điều ước hay không? ta là Tiên, có thể cho anh tất cả. Ở dưới chân núi này thuộc về ta, có thấy không ngọn núi này chỗ nào lớn nhất, chân núi là lớn nhất, ngọn núi càng nhỏ càng lên càng nhỏ, ta có tất cả, vậy anh muốn ước gì. Anh ta liền nói: Tôi ước có tất cả, và rồi vị cao nhân đó trao cho anh ta tất cả những gì anh ta muốn. Anh ta bắt đầu liệt kê ra nào là vàng bạc châu báu, nhiều thứ lắm. Vị Tiên nhân đó đã thật sự cho anh ta tất cả. Anh ta vác trên vai, ôm vào trong tay, lệnh khệnh. lệnh khệnh cám ơn vị Tiên nhân, rồi lại tiếp tục đi lên trên lưng chừng núi. Anh ta gặp một vị cao lớn, mạnh khỏe hơn, sức mạnh đi rần rần trên núi mà không thấy mệt. Anh ta cũng được vị đó hỏi: Anh muốn gì? Anh ta ước có một sức mạnh để ôm vác tất cả những vàng bạc này trên lưng. Vị Thần đó cho anh ta sức mạnh, anh ta cám ơn điều ước đã thành, ôm vàng bạc châu báu của cải mà vị Tiên kia cho.

Có sức mạnh của vị Thần dũng mãnh cho, anh ta tiếp tục chinh phục ngọn núi, để gặp được bậc nào đó ở trên đỉnh núi, như ước nguyện ghi trong bí kíp của Tổ Tiên để lại. Anh ta chạy băng băng trên sườn núi với biết bao của cải. Thế nhưng khi lên tới đỉnh núi, anh ta thấy có một vị ngồi ở đó mà không hỏi anh ta một lời nào.

Theo như thông lệ, người đầu tiên dưới chân núi đã hỏi anh ta, rồi lưng chừng núi là vị Thần cũng hỏi anh ta. Tiên và Thần đều gặp hỏi, rồi đưa cho anh ta những gì anh ta đã ước. Nhưng trên đỉnh núi chót vót cao kia, một người ngồi lặng im không nói. Anh ta mon men tới gần, rồi cúi đầu vào vạt áo mà thưa rằng: Thưa Ngài, con muốn hỏi Ngài một điều. Anh ta không thấy vị này nói gì, nhưng văng vẳng bên tai một âm thanh nhẹ nhàng nói rằng: Con ước muốn gì. Anh ta bỡ ngỡ vô cùng, bởi bậc Tiên nhân đó không hề mở miệng, mà lại có âm thanh văng vẳng bên tai: Con ước muốn điều gì.

Anh ta nhìn lại vàng bạc châu báu đã có, sức mạnh đã có, trên đỉnh núi này mọi sự sinh hoạt không có một tiếng động, nên anh ta nói với vị đó là con không muốn gì hết, con chỉ muốn Ngài xoay mặt lại cho con nhìn. Nhưng vị đó chẳng xoay mặt lại, và dưới bóng mát chiều tà, phưởng phất xông lên bóng hình của bậc Tiên đang ngồi thiền lặng, lúc đó anh ta mới thấy được rằng, tất cả những gì anh ta tìm, đủ để sống thật nhiều đời, nếu như không nhìn thấy mặt của vị đó, chắc có lẽ hối tiếc vô cùng. Anh ta lần mò ra đằng trước để chiêm bái dung nhan, bất chợt anh ta nhìn thấy ánh mắt như trời biển của vị này, ở trong đó hoàn toàn rỗng lặng tan đi. Chợt tĩnh, anh ta mới ngỡ ngàng nhìn lại, anh ta hiểu trên đỉnh núi chẳng còn cần gì nữa, khi đã lên đỉnh cao của cuộc đời rồi, thì vàng bạc, sức mạnh không còn cần để khuân vác lên trên này nữa. Anh ta nhận ra ở trên đỉnh cao, tất cả đều cần phải bỏ hết mới có thể đạt được sự thinh lặng như thế. Anh ta cũng ngộ ra rằng trên thế gian này, chẳng có gì có thể mang lên đỉnh cao nhất của cuộc đời bằng sự rỗng lặng tinh thông.

Các bạn thân mến,

Trong cuộc đời của chúng ta cũng ước vàng bạc, quyền lực và sức mạnh, nhưng rồi đỉnh của cuộc đời khi chúng ta lên đỉnh của núi hay của cuộc đời là chúng ta đi xuống. Thường đỉnh là phải đi lên, nhưng khi chúng ta lìa bỏ cuộc đời có tất cả, chúng ta lại nhắm mắt xuôi tay đi xuống, có mấy ai nhắm đến hướng để đi lên đâu. Cũng may anh chàng này còn vẫn còn lực, có vàng bạc, có sức mạnh, có hai điều ước rồi mà vẫn ước một điều gì đó ở trên núi. Rồi anh ta vác vàng bạc, nương vào sức mạnh lên đỉnh núi, được gặp bậc Tiên Nhân nhìn trong ánh mắt biển trời rỗng lặng mà hiểu ra. Chúng ta phải thầm hỏi rằng: tại sao vậy, là vì anh ta đã vác vàng bạc, châu báu, của cải thế gian, trên một đoạn đường lên lưng chừng đỉnh núi, đã thấy mệt mỏi vô cùng, trong sự ôm ấp tất cả mọi điều có được. Rồi trong sự có đó mệt mỏi tưởng chết, anh ta mơ có được sức mạnh, như Thần, để ôm tất cả của cải thế gian vào tâm tham lam của mình, nhưng khi tới đỉnh núi thấy một vị ngồi rỗng lặng thinh không, chẳng có vàng, sức mạnh nhưng có tầm nhìn từ trên đỉnh bao trùm tất cả thế gian. Anh ta ngộ, ngộ ra rằng tầm nhìn bao trùm tất cả mới quan trọng hơn vàng bạc, châu báu và sức mạnh.

Các bạn thân mến

Trong cuộc sống của chúng ta, để có được hạnh phúc và bình an, thì mỗi người phải có tầm nhìn cao rộng. Để chúng ta có được tầm nhìn cao rộng, bao trùm, vượt ngoài mọi chướng ngại để có hạnh phúc, nhất định chúng ta trên đoạn đường lên đỉnh cao của trí tuệ, cần phải từ bỏ những tham dục, ái dục, từ bỏ tất cả những sức mạnh, danh vọng của cuộc đời, quyền lực của trần thế, vàng bạc châu báu.

Nói lên đây không có nghĩa là phải từ bỏ tất cả các phương tiện ở đời, nhưng phải biệt gọn lại, nhẹ lại để chúng ta được thanh thoát lên trên đỉnh cao của cuộc đời, đó là trí tuệ viên mãn, nhìn cao, nhìn rộng, nhìn xa, nhìn không vướng mắc, bởi dưới chân núi bậc Tiên Nhân có thể nhìn chân núi bao la rộng lớn, nhưng chỉ có ở chân núi nặng trịch mà thôi. Lưng chừng núi có sức mạnh vượt núi, nhưng chẳng có một tầm nhìn bao dung xa rộng, đó là trí tuệ của người đứng trên trí tuệ của nhân loại, trí tuệ đó là trí tuệ vượt thoát khỏi những chướng ngại, mà chỉ có những ai vượt qua những tham dục, tham ái của cuộc đời mới đạt tới được.

Mong rằng chúng ta trong cuộc sống bận rộn, thâu gom vơ vét, chúng ta cũng gọn lại một chút để có thời gian nhẹ nhàng thanh tâm đi lên đỉnh trí tuệ, mà chúng ta an vui với cuộc đời, với cái nhìn bao dung rộng lớn bao trùm cả thế giới, đó là mục đích sống, để chúng ta đi lên hướng thượng, càng lên cao, càng buông bỏ gọn gàng, đừng ôm ấp quá nhiều, bận rộn trong cuộc đời, khó có thể có được những giây phút bình an trong cuộc sống.

Cám ơn các bạn đã lắng nghe.

Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật – Mu A Mu Sa

Share:

Facebook
Twitter
Pinterest
LinkedIn

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.

On Key

Related Posts