Search

Bài 2009: Hiểu Vô Thường Để Sống Bình Thường – Thất Bảo#2 – NamMô TaMô TaMô ĐaRaHoang

Mô Phật!

Bảo Thành kính chào Quý Thầy, Quý Sư cô và các bạn đồng tu trên facebook chùa xá lợi

Tới giờ chúng ta đồng tu mời các bạn quy ngưỡng về Ba Ngôi Tam Bảo để chúng ta bắt đầu

Nam mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật – Mu A Mu Sa – NamMo TaMo TaMo DaRaHoang.

Chúng con nguyện mười phương chư phật ban rải tình thương xuống cho mọi loài chúng con để chúng con quán chiếu thấu rõ đươc vạn pháp vô thường và niết bàn.

Mời các bạn đặt vàn tay phải tượng trưng cho trí tuệ vào lòng bàn tay trái tượng trưng cho từ bi. Chúng ta cùng nhau lấy trí tuệ và từ bi quán chiếu năng lượng tình thương chư phật ban rải xuống cho chúng ta và thẫm nhập vào tuệ giác của tánh biết lăng nghiêm bát nhã NamMo TaMo TaMo DaRaHoang khi chúng ta hít thở và trì hai Phật ngôn này, mỗi người chúng ta có được cơ hội tăng trưởng phước báu trong sự thanh tịnh và đón nhận được thật nhiều năng lượng hùng lực pháp bảo của chư Phật.

Chúng con nguyện mười phương chư Phật ban rải năng lượng tình thương xuống mọi loài chúng con để chúng con quán chiếu thấy rõ được khổ vô ngã và niết bàn. Hít vào bằng mũi đưa xuống bụng phình ra thở từ từ quán chiếu thân tâm trì mật chú Mu A Mu Sa. NamMo TaMo TaMo DaRaHoang 7 biến

Mô Phật!

Hôm nay với đề mục Hiểu Vô Thường Để Sống Bình Thường khi chúng ta tu đến mật ngôn số 2 NamMo TaMo TaMo DaRaHoang, mang ý nghĩa chúng ta lấy nhiên liệu thắp sáng đuốc tuệ của mật ngôn số hai, chư Phật truyền trao năng lượng từ bi. Đại thủ ấn lăng nghiêm bát nhã với mật chú lăng nghiêm số 2 đây là một nghi thức Lễ Quán Đảnh truyền thọ pháp ấn, để mỗi người khi chúng ta thực tập bằng hơi thởi chánh niệm, an trú vào lòng từ bi vốn có, năng lượng từ bi tha lực phật điển từ mười phương. Chúng ta được thắp sáng đuốc tuệ bởi Phật ấn qua pháp quán đảnh, bởi đại hùng đại lực qua mật chú lăng nghiêm bát nhã, để thấy được cái nhìn thực tướng của vạn pháp vô thường sinh diệt. Chỉ có thấy được các pháp trong cuộc đời từ pháp hữu vi, đến pháp vô vi như thân xác này như ở trong tâm cảm xúc mà ta có thể cảm nhận từng sát na không bao giờ tồn tại bất biến bất diệt với bất cứ hình thức nào.

Hiểu thấu được chân lý vô thường, các bạn và Bảo Thành sẽ được một đời sống bình thường, chưa nói tới cảnh giới cao hơn, nếu thấu rõ được chân lý vô thường với cuộc sống bình thường mà chúng ta có thể trở thành phi thường như bậc thánh nhân.

Chân lý vô thường rất rộng rất lớn, hoàn cảnh của chúng ta đều có thể nhìn thấy, nhưng với con mắt của trần gian là con mắt tham chấp tham ái. Nó làm mù lòa khó có thể nhìn thấy chân lý vô thường, bất cứ chuyện gì chúng ta cũng có thể cảm xúc, cảm thọ được. Như ăn một miếng thì ta cảm thấy no như là nó sẽ mãi mãi trường tồn. Ngay cả thân xác cuộc đời, nhà cửa, các đấng bậc sinh thành, chúng ta chẳng bao giờ quan tâm, cho đến khi các ngài đi vào cõi vô thường, ta lại lăn đùng ra khóc cúng kiếng rùm beng. Cho tới người yêu thương trong gia đình, không trân quý bởi nghĩ rằng sự việc trên đời những điều ta có là luôn luôn có. Ngay cả thân xác này đến khi nó lâm bệnh chết đi ta mới sợ hãi vô cùng. Nếu chúng ta sống cả một trăm năm mà không thông lý được tánh sinh diệt của cõi vô thường của từng sát na thì chi bằng sống một ngày mà hiểu thấu được chân lý vô thường sinh diệt. Đây là một bài kinh pháp cú. Chính đức Thế Tôn đã nói về bài kinh này ở tại tu viện Kỳ Viên trong thành phố Sawaki.

Câu chuyện được kể như sau: bởi bài kinh này có liên quan đến một sư cô, sư cô đó là sư cô Batakanha. Tại sao sư cô giải thoát viên mãn khi đi theo Đức Phật, trở thành một vị xuất gia? Chính vì sư cô đã hiểu lẽ vô thường khi nghe Đức Thế Tôn tại Kỳ Viên rồi cô hiểu. Cho nên cô có một đời sống phi thường hơn bình thường của một vị xuất gia, nhưng không phải trở thành vị sư cô để sống đời sống thánh nhân giải thoát hay một đời sống bình thường êm ái nhẹ nhàng đâu.

Câu chuyện bắt đầu kể, gần tu viện Kỳ Viên nơi Đức Thế tôn thường trụ ở đó để giảng pháp, có một gia đình thật là nghèo, gia tài thừa kế để lại nên cũng có một số người giúp việc. Gia đình ông bà cụ này có ba người con trai và một người con gái thật là đẹp. Người con gái này được canh cẩn mật giữ gìn để không được đi ra bên ngoài rồi làm những chuyện sai trái, thế nhưng người con gái yêu dấu đẹp đẽ kia đã bỏ nhà ra đi với một người đàn ông mà cô ta yêu thương. Chàng thanh niên là người phục dịch ở trong nhà. Chàng thanh niên đã đưa cô gái bỏ trốn ra đi rời xa cha mẹ của mình, một thời gian sau cô mang thai đứa con thứ nhất và cô muốn trở về nhà cha mẹ mình để thăm cha mẹ và chuẩn bị cho đứa con khi đến ngày mãn nguyệt khai hoa. Trên đường về, chồng của cô ta chạy rượt đuổi theo bắt kịp, giữ cô lại, trong lúc đó thì đứa trẻ sinh ra ở bìa rừng và cô đã trở về với chồng và không có ý định trở về nhà với cha mẹ nữa.

Và một thời gian ngắn trôi qua cô lại tiếp tục có con đứa thứ hai và cô cũng có ý định trở về. Đứa thứ hai này cô cũng quyết định về và ở trong màn đêm cô đã ôm đứa con thứ nhất cùng với bụng bầu đi về thăm cha mẹ giữa khuya. Người chồng cũng đã biết được rượt đuổi theo. Rồi trời mưa to quá phải tìm chổ ẩn trú người chồng đi tìm chổ sạch sẽ cho vợ mình nghỉ ngơi nhưng khi đi tìm trong những bụi cây thì anh ta bị con rắn độc cắn và chết ngay tại chỗ. Còn cô vợ loay hoay trong đêm trời mưa thì lại hạ sinh đứa con thứ hai. Rồi cô ấy đi tìm chồng, thì hỡi ôi, chồng không thấy mà chỉ thấy thân xác chết cứng. Cô ta đau khổ vô cùng, oán trách rằng vì ta mà chồng chết, nhưng rồi cô ta bế hai đứa con về nhà cha mẹ. Trong lúc trời mưa tối quá, nước lũ dâng lên, dòng sông đã ngập, cô không thể lội qua với hai tay ôm hai đứa nhỏ. Cô để đứa nhỏ đứng bên bờ này đứng đó đợi, cô bế đứa nhỏ kia qua bên kia sông. Cô đặt xuống, rồi cô trở lại cô đưa đứa nhỏ này qua. Đang trên đường qua sông thì có một con chim ưng nó bay xà xuống, nó cắp đứa bé vừa sinh nó bay đi. Cô đau khổ vô cùng. Cô than khóc la to, đứa con lớn nghe tiếng mẹ la thì vội vàng xã thân xuống dòng nước xoáy, dòng nước lũ đã cuốn lấy luôn.

Cả hai đứa con đều mất, cô khổ vô cùng than khóc rầm trời, như tưởng không qua được. Nhưng rồi cô cũng nhất quyết về nhà thăm cha, thăm mẹ, thăm anh em trai. Trên đường cô gặp một người, người đó nói rằng cơn lũ hồi đêm quá lớn đã cuốn trôi căn nhà và làm sập căn nhà mà cha mẹ cùng ba người anh em trai đang sống và họ đã chết trong đó. Và hiện đang trên dàn quả thiêu thiêu rồi.

Chồng vừa mất, hai đứa con vừa mất, cha mẹ vừa mất, ba anh em vừa mất. Sự mất mát quá lớn, cô hoảng loạn điên khùng, chẳng còn biết gì nữa, thân xác rã rời, tinh thần sụp đổ quần áo cũng chẳng màng.  Rách rưới lang thang như người phụ nữ điên. Lúc đó Đức Phật đang ngồi ở tu viện Kỳ Xiên ở thành Xá Vệ, và người nhìn ra thấy một người đàn bà lõa thể, cô đó chính là cô Batakanha vừa mất tất cả người thân trong dòng thác lũ.

Những người đệ tử và những phật tử ở xa chận đứng lại và họ nói với nhau không thể để cho người đàn bà điên lõa thể này vào tịnh xá. Nhưng Đức phật đã nhìn thấy và đã nói với mọi người hãy để cho cô ta đi vào. Cô ta được phép đi vào và chạy thẳng vào. Lúc này cô mới nhận ra, bởi nghe được lời phật thì tỉnh lại, nên cô đã nhìn thấy mình toàn thân lõa thể thì xấu hỗ quỳ mọp xuống. Người ta lấy cho cô tấm vải choàng và đắp kín thân xác.

Đức Phật hỏi có chuyện gì mà đầu óc không bình tĩnh và điên loạn như thế, hãy hít thở nhẹ nhàng và bình tĩnh kể cho ta nghe.

Người phụ nữ bình tĩnh trở lại, kể cho Đức Phật nghe mất chồng mất hai đứa con giữa dòng lũ, mất luôn cha mẹ anh chị em nên đau khổ vô cùng. Nhân lúc ấy đức Phật giảng bài kinh về chân lý vô thường: sống trăm năm mà không biết được chân lý vô thường sanh diệt, thà chỉ sống một ngày mà thấu lý vô thường sinh diệt. Ngài giảng để cho người phụ nữ này có thể nghe và hiểu hầu sống một cách bình thường trở lại và quyết định đi theo Đức Phật quy y thọ giới ngay trong lúc đó. Từ một đời sống an vui bỗng mất hết trước cảnh vô thường sinh diệt, cô điên khùng và rồi trong lúc điên khùng chạy tới Đức phật nghe lời giảng chân ngôn của Đức Phật với tánh thấy biết vô thường sinh diệt cô đã tỏ rõ và đã trở thành một vị tỳ kheo ni. Không phải vì điều đó để cô sống bình thường nữa mà cô trở thành một vị thánh phi thường. Đây là câu chuyện trong kinh pháp cú về thời Đức phật.

Chúng ta thấy hình ảnh đó để nói về đời sống của Phật Tử tại gia. Nói tới sự kinh khủng nhất trong cuộc đời trong một đêm mất hết gia đình và người thân yêu.

Quay cuồng đây đó ta mất, mất tiền bởi người ta lừa gạt, mất tình, mất danh vọng địa vị, mất quyền lực, mất tất cả, hay mất một phần, mất tình bạn, mất sự tôn trọng cho rằng ta phải được hưởng rồi ta đau khổ khủng hoảng điên rồ bởi nghĩ rằng những thứ thuộc về ta đã và sẽ tồn tại mãi mãi thôi. Mỗi người chúng ta không nhận thấy rằng vô thường, luôn luôn tới và đi. Cha mẹ anh chị em có đó, vợ con có đó, gia tài vật chất công danh sự nghiệp sức khỏe có thể chạm, có thể thấy, có thể cảm xúc rồi sẽ đi chỉ trong giây phút, chẳng tồn tại mãi bao giờ. Nhưng quan niệm của cuộc đời xoay vần trong cuộc trần của thế gian, ta luôn nghĩ căn nhà nơi ta ở, bạn bè ta biết, tất cả những gì ta có tất cả sẽ cứ như vậy mãi mãi. Để khi một thoáng trôi qua, cơn gió không còn thổi tới, cánh buồm bị xé rách, con thuyền bị lật ngược, thân chơ vơ trên bể nước ban đêm bên dòng lũ cuộc đời, lúc đó nếu không còn một chút phước báu như cô Batakanha gặp được đức Phật, nghe Phật khai thị, thì sao liễu ngộ được pháp vô thường trở thành bậc thánh Nhân.

Đã bao nhiêu lần các bạn và Bảo Thành mất tiền mất tài mất danh mất vọng, mất đi quyền lực, mất đi bởi người ta chê bai xỉa xói, người ta nói xấu dèm pha. Bảo Thành và các bạn đã điên khùng, nếu ta không theo lời Đức Phật dạy quán chiếu vô thường để đời sống tạm ổn hiểu thấu chân lý vô thường để có thể sống bình thường hạnh phúc an nhiên trong cuộc hồng trần trôi nỗi.

Có một vị Bác Sĩ Kể như vầy: trong nhà thương, trong phòng cấp cứu trên 40 năm trời làm Bác Sĩ, không biết bao nhiêu con người đã tới đẩy xe đi vào rồi đẩy xe ra nhà xác, không biết bao nhiêu cảnh chết, chết vì đánh nhau, vì đụng xe, vì ngộ độc, chết vì bệnh. Là một bác sĩ được tu học và rèn luyện tâm cho vững, nhưng cảnh thân nhân đẩy vào nhà thương phòng cấp cứu rồi đẩy ra trong nhà xác, Bác Sĩ này vẫn không dững dưng khi vô thường chóng vánh diễn ra. Người con khi đẩy cha mẹ vào có khi nào nghĩ rằng cha mẹ phải đi ra từ nhà xác, người anh chị em đẩy người thân yêu từ phòng cấp cứu, nghĩ rằng sẽ có một ngày ta lại đẩy người vào nhà xác hay không? chẳng bao giờ thế, nên họ đau lòng gào thét khóc than, họ cuồng họ rồ bởi sự mất mát quá lớn. Rất may Bác Sĩ này cũng học về Phật, thấu lý vô thường cầm lại được trong những lúc đó. Và thường như vậy với những tình cảm và những nghịch cảnh đau thương đó, Bác Sĩ thường nói những câu an ủi về chân lý của phật trong cảnh vô thường, vậy nên nhiều người đẩy thân nhân ra từ nhà xác cũng êm ấm cõi lòng

Chưa kể không biết có bao nhiêu lần bệnh nhân tới, ung thư phải uống thuốc, bởi uống rượu. Bác sĩ đã khuyên ngăn để cho bệnh nhân đó ít nhất cũng còn sống trong cuộc đời ngắn ngủi và rồi sống trọn vẹn yêu thương trân quý đời sống còn lại để đối nhân xử thế với cha mẹ trong giờ phút cuối. Rồi những người tới bệnh đau ưng ức ở trong lòng tìm hoài không ra bệnh, Bs đó cũng khuyên theo chân lý vô thường sinh diệt.

Nếu sống ở trên đời không thấu hiểu được vô thường, không sống trong tình yêu thương tha thứ mà cứ bóp chặt trong hơn thua như thế để rồi một hôm nhìn thấy ba mẹ ta, vợ ta chồng ta con ta, anh chị em ta ra đi mà ân hận, tiếc nuối bởi có khi nào ta thấy rằng cha đó, mẹ đó, vợ đó, con đó, chồng đó sẽ có một ngày ta phải đẩy ra từ nhà xác.

Bác Sĩ đó đã chiêm nghiệm chân lý vô thường không phải là của bậc xuất gia, nhưng ít ra cũng thoát khỏi cõi sống bình thường mà thấu lý cho cảnh vô thường sinh diệt từng giây phút tại phòng cấp cứu.

Chúng ta không cần là phải ông Bác Sĩ trong phòng cấp cứu để thấy người chết. Ta chỉ cần ở trong cuộc trần này nhìn cho thật rõ, thấy được biết bao nhiêu những cái tới và những cái đi. Cái được và cái mất như một cơn nắng bị cơn gió nhẹ thổi bay chẳng còn chi để lưu luyến. Vô thường không chờ một ai, chẳng nễ mặt một vị nào, dù là quan quyền, tổng thống hay thủ tướng, dù là người giàu, người có quyền lực, anh hùng hảo hớn, cao tay ở đời, vô thường cũng chẳng sợ, sẽ tới, nếu chúng ta hiểu rõ, thẫm ý một cách cao sâu, để có một đời sống bình thường thì nhất định chúng ta sẽ không bị đảo lộn điên khùng khi gặp sự cố mất hết chỉ trong một đêm nước lũ. Không phải chỉ có sư cô đó thời Đức Phật, mà trong cuộc đời này, cũng có bao nhiêu người đã một đêm mất trắng cả tay không còn thân nhân, mất luôn tất cả gia tài. Biết bao nhiêu con người như thế và cuối cùng là sợ, hay là khủng hoảng và mất đi chân lý, lý lẽ để sống, không còn sống bình thường nữa.

Các bạn, Dòng mật ngôn thất bảo số 2, Đại thủ ấn Lăng nghiêm bát nhã thấy rõ được tất cả các pháp vô thường khi trì mật chú. Nhiên liệu Mu A Mu Sa từ bi quán chiếu, ta thấu ta thấy để đời sống phật tử chẳng phải trở thành một sư cô như cô Batakanha.

Chúng ta là phật tử tại gia, còn chồng còn vợ còn cha còn mẹ còn biết bao nhiêu những chuyện ta đang có, đang sở hữu để sinh sống hằng ngày. Chuyện mất có lẽ chưa tới, nhưng chuyện mất luôn luôn kề cận trong chúng ta. Các bạn phải tu tập để thấu lý vô thường như Đức Phật dạy, nếu các bạn sống một trăm năm mà không biết vô thường sinh diệt, chi bằng chỉ sống một ngày mà ta hiểu.  Đúng, nếu các bạn sống mà không hiểu, khi vô thường tới trong cuộc đời mất đi tất cả, mất đi một phần, mất đi một chút, sự mất mát đau khổ sẽ chiếm cứ cõi lòng của chúng ta, nó sẽ dày vò ta, nó sẽ đọa đày ta và ta sẽ điên khùng theo nó. Các bạn hãy để cho mình có một cơ hội sống bình thường.

Chân lý Đức phật đã dạy cho chúng ta, trở về với chân lý này, Mu A Mu Sa trong hơi thở chánh niệm, Lăng nghiêm bác nhã, Nam Mô tà mô tà mô đa ra hoang, sẽ giúp cho chúng ta chân lý tuệ giác của chư phật để chúng ta nhìn thấu lẽ vô thường trong cuộc đời. Để ta vận dụng chân lý vô thường mà có một sự chuẩn bị thật rõ tuệ giác của như lai, tánh thấy sâu, xuyên suốt để chúng ta sống bình thường an yên giữa cuộc hồng trần với cha mẹ với vợ chồng con cái, với những người yêu thương ấy, khi các đấng bậc ấy, và những người bạn, người thân của chúng ta vẫn còn sống bên ta. Ta sống một cách tri ân để ta mở rộng lòng thương yêu, ta sống để biết ơn, ta sống để yêu thương, ta sống tận hưởng từng phút giây quý báu bên cạnh người thân của mình.

Chỉ một đêm thoáng qua cô Batakanha đã mất toàn bộ gia đình, chỉ một chớp mắt nhiều người đã chẳng còn gì, chúng ta cứ nhìn như vậy để thấy vô thường, hiểu rõ rất quan trọng.

Có những con người bởi bệnh ung thư, bởi những cơn bệnh nghiệt ngã mà Bác Sĩ bảo ngồi chờ chết. Nếu chúng ta không nghe được chân lý vô thường của Đức Phật thì từ ngày sống đó ta sẽ khổ, thì suốt cuộc đời chẳng tạo ra phước báu và sám hối cho những lầm lỗi của chính mình sẽ lao vào cảnh sống dằn vặt trong thân và lương tâm, thay vào đó chúng ta quán chiếu chân lý vô thường dù chỉ một ngày, nhưng nếu ta liễu thông chân lý vô thường sinh diệt, người đó sẽ thoát được khỏi sinh tử mà thôi.

Ta nói đến mọi người chúng ta trong mọi hoàn cảnh của cuộc đời, tất cả chuyện gì cũng sẽ kết thúc. Tới, lui ở đó, hiện diện từ từ sẽ biến mất và rồi trở thành cái không, rồi cũng vô thường.

Chúng ta người con phật tại gia, người phật tử tại gia, chúng ta không có được thời gian thật nhiều để tu đi tới sự cao siêu nhiệm màu thành bất thắng, nhưng ít nhất hiểu được chân lý vô thường cái tới cái đi cái có cái mất để chúng ta sống bình thường hạnh phúc với vợ với chồng, con cái, với cha mẹ và chúng ta nhận ra tất cả sự tới lui trong cuộc đời chỉ là níu kéo như rằng ta đã có và luôn luôn có để rồi khi mất ta khổ vô cùng.

Hãy tập sống và nhìn của tuệ giác lăng nghiêm Bác Nhã Nam Mô Tà Mô Tà Mô đa ra hoang, bạn sẽ dần dần, rồi sẽ tăng trưởng được đại định ở trong chánh kiến bởi cái thấy thật rõ

Và rồi vạn nẽo đường khổ đau sinh diệt vô thường đi qua bằng chánh kiến, nhìn thấu đi qua bằng tâm đại định an yên vững chãi trên từng bước chân đã đặt xuống dù cho hầm hố, dù cho có người kéo chân gạt bạn té xuống, bạn vẫn mỉm cười trên thềm gai, vì sao? vì bạn thấu lẽ vô thường sinh diệt, bạn thấu hiểu nên tâm bạn tịch tĩnh an yên, và bình thường, dù cho ma vương có tới gõ cửa đưa đi

Bạn đã thấu rõ chân lý vô thường mà. Ngày ma vương tới ta sẽ là ngày hãnh diện bước cùng với ma vương tới diện kiến vô thường để thoát khỏi cảnh khổ nơi địa ngục trần gian.

Các bạn thân mến! Phật học không phải là con đường chỉ nghe, mà phải thực tập. Bảo Thành và các bạn thực sự đã trong một tiếng đồng hồ nghe pháp nhẹ nhàng và có những chánh niệm hơi thở vào ra và quán chiếu tâm từ bi và tánh thấy lăng nghiêm bát nhã

Chúng ta sẽ từ từ đi tới cái sự có tu là có chứng, có hành là có tiến tới, pháp hành vi diệu. Ta đã đi theo pháp học thật nhẹ, văn tuệ, tư tuệ nay đến tu tuệ.

Bởi vì hoàn cảnh của phật tử đối với chồng vợ con cái công ăn việc làm lo cho mọi chuyện ở trong đời cuộc đời là như thế. Từ ngàn xưa cho tới bây giờ mãi mãi vẫn luôn luôn ở trong khuôn mẫu y chang chẳng khác, mở rộng lo toang càng nhiều, tranh đua càng nhiều thì sức ép càng nhiều. Nếu không thấu hiểu các bạn sẽ khổ và Bảo Thành sẽ khổ, Bảo Thành và các bạn may mắn được truyền lễ quán đảnh đại hùng đại lực Lăng nghiêm Bác Nhã tánh thấy vi diệu của mật ngôn Nam Mô Tà Mô Tà mô đa ra hoang. Và thấy, thấy thật là sâu sắc ở cảnh giới vô thường ở bất cứ tâm cảm nào ta thọ.

Ta sẽ trở thành người tịch tĩnh an nhiên, dù cho bảo tố muôn trùng xảy tới như những cơn lốc, có thể quăng ta trong vùng tối, đè ta xuống vùng sình lầy, ta cũng chẳng sợ. Và trong cảnh giới vô thường đó phải có tâm chánh định và có cái nhìn chánh kiến, thông tuệ thì ở bất cứ nơi đâu ta thực hiện bồ tát hạnh và ta chính là hóa thân của mẹ quan âm bồ tát. Bởi ta đã được truyền ấn pháp bậc đại giác đại ngộ đại hùng đại lực. Bởi đại hùng đại lực nơi trí tuệ viên thông của ngài đó khi miên mật tu tập Nam mô tà mô tà mô đa ra hoang, ta sẽ bước qua màn đêm vô minh tăm tối dày đặc không một chút gì sợ hãi, chẳng hề hấn chi, tâm cảm của ta vẫn an nhiên.

Các bạn, đời sống khó khăn có, đời sống bận rộn có, đời sống quay cuồng, có sân hận, có chiếm đoạt, có đàn áp, có thị phi, có đâm thọt, nhưng ta là người con phật với Mu A Mu Sa quán chiếu lòng từ bi và được tiếp ứng bởi mười phương chư phật, ta phải biết san sẻ. Ta lại có một cái nhìn xuyên suốt của lăng nghiêm bát nhã, của Nam Mô Tà mô Tà Mô Đa Ra Hoang, điên rồ kia dù kéo tới ta đã nhìn thấu, ta đã nhìn rõ, ta xứng đáng để sống bình thường dù ta chẳng muốn cảnh trăm năm.

Một ngày ta sống mà ta hiểu được chân lý vô thường sinh diệt bằng người sống cả hàng ngàn hàng trăm năm mà không thấu lý vô thường sinh diệt. Đây mới là cái điều quan trọng. Bởi sống một ngày mà hiểu được vô thường thì ngày mà hiểu được vô thường đó có giá trị bằng hàng trăm hàng ngàn năm so với không hiểu. Vì kẻ không biết vô thường là sống như bị đọa đày trong ngục tù một ngày bằng cả ngàn năm ở bên ngoài, thì sống một ngày bằng cả ngàn năm của những người không biết vô thường. Cho nên giá trị đời sống của mỗi người chúng ta khi hiểu thấu vô thường ngay chổ đó. Hãy sống với lời đức phật dạy

Và biết đâu, trong đời sống của phật tử tại gia, thấu được chân lý vô thường sinh diệt này ta đã sống phi thường như sư cô Batakanha thời đức phật tại sawati ở tu viện Kỳ Viên thì sao.

Khi cô hiểu ngay chân lý của bậc giác ngộ về vô thường sinh diệt thì cô đã chứng ngộ giải thoát. Thấu hiểu được lý lẽ vô thường sinh diệt và chúng ta cũng sẽ giải thoát nếu hiểu được chân lý của cuộc sống vô thường sinh diệt để chúng ta có cuộc sống bình thường trong cuộc hồng trần xoay vần ngược xuôi.

Hãy trân quý cha mẹ, hãy yêu thương hết mực vợ chồng, con cái. Hãy thương yêu anh chị em của mình và tất cả những bậc đi vào cuộc đời ta, bởi tất cả đều vô thường, không thường trụ lâu, tới rồi đi thành trụ hoại không thật rõ không ai tránh được, kẻ quyền quý có uy lực như vua chúa, thì vô thường cũng chẳng sợ nên thường dân bình thường như Bảo Thành và các bạn thì vô thường cũng chẳng khước từ. Ai ai vô thường cũng tới lui. Hiểu thấu được điều đó để sống bình thường. Hiểu thấu được điều đó để sống an yên. Hiểu thấu được điều đó để trọn vẹn nghĩa tình hiếu đạo với các bậc sinh thành, tình nghĩa với vợ chồng con cái thân bằng quyến thuộc.  Và để ta sống bình thường với cảnh giới bình thường trong cảnh vô thường sinh diệt từng sát na này, hãy cố gắng cùng Bảo thành thường trụ trong tánh thấy biết chân lý vô thường của đại thủ ấn truyền trao trí tuệ tánh thấy biết xuyên suốt của Đức phật, của phật ngôn Mam mô ta mo ta mo da ra hoang, của tha lực đại từ đại bi, phật điển viên thông Mu a mu sa, để cho chúng ta luôn luôn chan hòa tình yêu thương xuyên suốt qua mọi góc cạnh của cuộc đời, liễu thông vô thường sinh diệt.

Đặt bàn tay từ bi và trí tuệ vào với nhau, mời các bạn.

Mô phật, chúng con đã hiểu được những bài kinh pháp cú rằng sống trăm năm mà không hiểu được chân lý vô thường sinh diệt, chi bằng sống một ngày mà liễu thông được vô thường. Nguyện xin chư Phật gia trì để cho chúng con đón nhận năng lượng từ bi Mu A Mu Sa và kinh Lăng Nghiêm Bác nhã có cái nhìn viên tuệ thấu rõ vô thường sinh diệt.

Hít vào bằng mũi, đưa xuống bụng, phình bụng ra thở từ từ hóp bụng vào quán chiếu thân tâm trì mật chú: Mu a Mu sa, Nam mo ta mo ta mo da ra hoang.

Thưa phật trong một đêm dông bảo đã kéo về cô Batakanha đã mất tất cả và điên loạn, nhưng có phước báu nên đã liễu thông được chân lý vô thường thành vị sư cô chứng đắc giải thoát, chạy về của thân tâm thanh tịnh của Mu A Mu Sa, đón nhận tánh thấy biết viên thông tuệ giác để được an trú.

Hít vào bằng mũi, đưa xuống bụng, phình bụng ra thở từ từ hóp bụng vào quán chiếu thân tâm trì mật chú: Mu a Mu sa, Nam mo ta mo ta mo da ra hoang.

Xin chư phật ban rải năng lượng tình thương xuống cho chúng con để chúng con quán chiếu thấy rõ và hiểu được vô thường để sống bình thường trong cuộc đời phật tử tại gia

Hít vào bằng mũi, đưa xuống bụng, phình bụng ra thở từ từ hóp bụng vào quán chiếu thân tâm trì mật chú:

Mu a Mu sa, Nam mo ta mo ta mo da ra hoang. (7 biến)

Các bạn thân mến!

Khi Bảo Thành và các bạn an trú trong Mu A Mu Sa. Chúng ta thân xác này, thân tâm này sẽ đón nhận được, thật nhiều hồng ân của Ba Ngôi Tam Bảo, năng lượng từ bi tha lực phật điển thật nhiều, năng lượng từ bi này sẽ đẩy lùi và chuyển hóa tất cả mọi năng lượng sân hận vốn còn tồn đọng trong thân tâm của chúng ta, để chúng ta được nhẹ nhàng thơi thới ở trong cuộc đời, để ánh mắt của chúng ta long lanh như vì sao trời, san sẻ yêu thương đến muôn loài muôn vật trong cuộc đời này

Và khi chúng ta an trú trong chánh niệm hơi thở với mật chú Nam mô tà mô tà mô đa ra hoang, là mỗi người chúng ta đã chí thành đảnh lễ với tâm chân thật để đón nhận đại thủ ấn quán đảnh đại hùng đại lực viên thông trí tuệ, để nhìn xuyên suốt mọi cảnh giới vô thường trong cuộc đời. Viên thông đi vào thân tâm để đẩy lùi đi mọi ác ma, những tâm ma đen tối còn ẩn núp ngủ ngầm trong cuộc đời của chúng ta, để chúng ta không còn sân không còn hận và an lạc. Với sự tu tập miên mật như vậy hằng ngày, đối với Bảo Thành, chúng ta những con người có lòng chân thật, những con người có lòng thành kính với Tam Bảo để tu nhất định sẽ thấy được lẽ vô thường, để sống một đời sống bình thường an yên.

Hồi Hướng

Nam mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật, Mu A Mu Sa, Nam mô tà mô tà mô đa ra hoang. Chúng con nguyện mười phương chư phật ban rải năng lượng tình thương xuống cho mọi loài chúng con. Chúng con thành kính chân thành đón nhận đại hùng đại lực lăng nghiêm bác nhã, tánh nhìn viên tuệ dung thông, để thấy rõ vô thường trong cuộc đời. Chúng con thành tâm hồi hướng công đức này tới các nguyên thủ các quốc gia, để họ nhìn thấu thường trụ hoại không, thành lập chính sách hòa bình cho thế giới. Hồi hướng cho các bác sĩ, hồi hướng cho các nhà khoa học gia ngành y ngành dược, chế tạo ra được vắt xin thuốc trị bệnh, y sĩ y tá, nhân viên cứu trợ cứu tế y tế chữa lành các bệnh nhân, hồi hướng cho tất cả mọi người đang đau khổ phiền não tìm thấy được pháp phật nhiệm màu và con đường an vui, hạnh phúc. Hồi hướng cho các hương vong linh theo cảnh thiện lành mà tái sinh.

Xin chư phật từ bi chứng minh.

Share:

Facebook
Twitter
Pinterest
LinkedIn

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.

On Key

Related Posts