Search

Bài 2003: Vô Thường Biến Đổi – Thất Bảo#2 – NamMô TaMô TaMô ĐaRaHoang

Mu A Mu Sa

Nam Mô TaMo TaMo Đa Ra Hoang

Mời các bạn chúng ta đặt bàn tay phải tượng trưng cho Trí Tuệ vào lòng bàn tay trái tượng trưng cho Từ Bi. Hãy lấy Từ Bi và Trí Tuệ an trú vào trong Chánh Niệm hơi thở gắn kết với Năng Lượng tình thương của Mười Phương Chư Phật Mu A Mu Sa và quán chiếu thấy rõ thực tướng của vạn Pháp Vô Thường, Khổ, Vô Ngã và Niết Bàn qua Nam Mô TaMo TaMo Đa Ra Hoang. Khi hít vào mũi ta nhớ đưa xuống dưới bụng, đan điền khí hải, luân xa số 1 phình bụng ra, và khi chúng ta thở ra ta hóp bụng lại từ từ và trì mật chú Mu A Mu Sa, sau đó hít một hơi thật nhẹ như lúc đầu và tiếp tục trì Nam Mô TaMo TaMo Đa Ra Hoang. Trong mỗi lần Chánh Niệm hơi thở trì hai mật chú này ta nhớ lấy Trí Tuệ vào lòng Từ Bi Quán chiếu thân tâm của chúng ta, nhìn sâu nhìn rõ vào Vô Thường biến đổi.

Chúng con nguyện Mười Phương Chư Phật ban rải Năng Lượng tình thương xuống cho mọi loài chúng con để chúng ta quán chiếu thấy rõ thực tướng Vô Thường, Khổ, Vô Ngã, Niết Bàn. Hít vào bằng mũi đưa xuống bụng phình ra, thở từ từ hóp bụng vào quán chiếu thân tâm trì mật chú Mu A Mu Sa, Nam Mô TaMo TaMo Đa Ra Hoang (7 lần)

Mô Phật, các bạn thân mến. Chủ đề hôm nay chúng ta nói về Vô Thường biến đổi, biến đổi liên tục gọi là Vô Thường. Vô Thường là biến đổi liên tục không tồn tại mãi mãi, nó tới nó sẽ đi, nó tới có khi đẹp, nó đi có khi xấu, nó tới xấu nó sẽ biến thành đẹp, nó tới để buồn nó đi để vui, nó tới để vui nó đi để buồn. Tất cả mọi trạng thái, những hiện tượng bên ngoài bằng những tướng Pháp lui tới hoặc bằng những cảm xúc bên ngoài tác động vào trong suy nghĩ của chúng ta hằng ngày luôn Vô Thường biến đổi. Chúng ta cứ Khổ vì ta không nhận rõ được thực tướng của Vô Thường biến đổi. Bởi ta luôn nghĩ mọi thứ trên đời đều cố định mãi, có được sự liên hệ trong tình cảm của con người dưới mọi hình thức từ cha mẹ, ông bà, anh chị em trong nhà, tình yêu thương của vợ chồng con cái. Chúng ta luôn nghĩ rằng sự tương tác ấy nó tồn tại mãi mãi, để rồi khi biến đổi, cha mẹ rời xa ta khóc ròng, ta buồn bã, anh chị em không còn hòa hảo ta buồn, tình nghĩa vợ chồng chia tay ta sụp đổ, con cái không còn tôn trọng từ bỏ ta ta lại sầu buồn. Bởi ta luôn quan niệm rằng tất cả mọi giao hảo tương quan trong tình cảm sẽ vĩnh viễn, vĩnh hằng. Phật nói không nó Vô Thường biến đổi. Cho đến các vật chất như ngôi nhà xây bằng mồ hôi nước mắt có thể trong giây lát biến mất không còn. Như xóm làng, quê hương, quốc độ có đó rồi mất đó, ngay cả hành tinh gọi là Trái Đất này cũng không tồn tại mãi mãi. Thì trong hư không biến hiện những nhân duyên, từ từ biến hiện tồn tại theo thời gian phù hợp với nhân duyên nó lại biến mất trong 4 chữ: Thành-Trụ-Hoại-Diệt. Nhưng cái tâm con người không bao giờ muốn biến mất tiền tài vật chất danh vọng địa vị, từ tình yêu đến nhà cửa, tất cả những gì ta thích sẽ không bao giờ muốn biến mất và từ đó ta luôn nghĩ rằng đó là mục đích sống, nó tồn tại vĩnh hằng. Các bạn, Vô Thường biến đổi ở xung quanh cuộc đời ai cũng có cơ hội nhìn thấy. Mỗi một ngày thức giấc nhìn vào cái gương soi mình trong đó thấy khuôn mặt tươi trẻ đẹp, rồi ngày qua tháng lại, ta thấy vài dấu vết của thời gian, thấy rầu rỉ, thấy già, thấy tuổi đời nó trôi qua. Và cứ trong cuộc sống ta  lại vẫn thấy biết bao nhiêu chuyện của quá khứ, chứng  tỏ nó Vô Thường đã qua. Trong hiện tại gặp nhau chào đó rồi biến mất không còn gặp. Ta vẫn thấy nhưng chẳng bao giờ suy nghĩ cho thấu, thấu rõ được cái Vô Thường đó không bao giờ vĩnh hằng, những hiện tượng đó không bao giờ vĩnh cửu, chỉ có ta chấp nên cho đó là luôn luôn vĩnh cửu để chẳng bao giờ tôn trọng và nâng niu, gìn giữ trong cái Tâm Thiện của giây phút Chánh Niệm hiện tại khi có được tình yêu thương của cha mẹ ông bà, tình cảm của vợ chồng con cái, xóm làng bạn bè và những gì ta đang hiện diện sống ở đây ta không để ý. Ta nghĩ có đó nó sẽ vĩnh hằng, đâm ra coi thường, không tôn trọng, tôn quý. Khi nó Vô Thường, tới, ra đi, ta lại khóc, ta lại sầu buồn. Trong kinh Đại Bảo Tích, có một câu chuyện kể rằng, có một con chó bị người ta lấy cục đá ném vào người nó, nó đau thế là nó rượt theo cục đá nó cắn nó sủa. Bởi nó không nhận ra rằng ai làm cho nó Khổ, nó chỉ biết rằng cục đá nó chạm vào người làm cho nó đau cho nên nó rượt theo cục đá. Mà không hiểu rằng chính người cầm cục đá chọi vào người nó là nguyên nhân tạo ra Khổ đau. Chúng ta cứ luôn luôn nghĩ Vô Thường là tạo ra Khổ đau, Vô Thường như cục đá, Vô Thường không tạo ra Khổ đau, ta không nhìn rõ được nguyên nhân của Vô Thường cho nên nghĩ Vô Thường tạo ra Khổ đau như cục đá. Hiểu được Vô Thường và biết Vô Thường không tạo ra Khổ đau, chỉ có cái lòng Tham, Chấp bám víu mới tạo ra Khổ đau. Chỉ có tâm tưởng luôn nghĩ rằng cái đó luôn thuộc về tôi, bám chặt, không bao giờ nghĩ rằng nó mất, nó tạo ra Khổ đau. Vô Thường luôn biến đổi trong thực tại, ai cũng có những trải nghiệm đặc biệt riêng tư từ thuở ấu thơ tới trường tới những lớp mẫu giáo, rồi chia tay với bạn bè vào tiểu học, chia tay với bạn tiểu học vào trung học, chia tay với bạn trung học vào đại học rồi lại chia tay người này người kia đi vào đời, rồi lại chia tay chia tay rồi chia tay. Tới và đi lần lượt như thế, cô đọng lại mấy người là tri kỉ bạn thân tới rồi đi vĩnh biệt cả ngàn năm, vậy mà ngày đêm mường tượng vẫn đó để cứ khóc. Ta thật là kì, kì đến mức mà kẻ ra đi ngồi chờ để khóe mắt thâm, môi miệng tím lại lẩm bẩm những lời điên rồ. Mà hiện tại ngay đây và những người thương yêu  trong vòng tay chẳng  một lần nghĩ tới để sống trọn vẹn nghĩa tình, mà cứ ngồi mơ tưởng chuyện đã qua rồi. Mà chẳng hiểu rằng mọi chuyện trong cuộc đời Vô Thường biến đổi liên tục. Những người đang sống không trân quý, một mai Vô Thường tới chẳng còn nữa lại khóc, hóa ra trong cuộc đời chỉ sống ở trong nghĩa địa của quá khứ, kẻ ôm những khúc xương trắng hôi mùi nghiệp chướng khóc ròng năm tháng, thật là buồn cười để tìm thấy một người. Thực tế như vậy, ta sẽ cười lên đầu họ và ta sẽ cho họ một chữ gọi là khùng, nhưng thật ra chúng ta mới là người khùng thật sự. Ta không đào mồ ở nghĩa địa nhưng ra đào mộ quá khứ để sờ mó nâng niu từng đoạn xương ác nghiệp quá khứ, tôn thờ tôn sùng mà chẳng bao giờ nhận diện cho sự tồn tại ngay bây giờ, nếu không tôn quý tôn trọng tình cha nghĩa mẹ như đấng bậc sinh thành, tình anh chị em tình nghĩa vợ chồng, con cái, xóm làng, bạn thân, tri kỉ tôn trọng và quý những điều ta đang có để học cách ứng dụng những phương tiện ta đang có ở trong cuộc đời một cách diệu dụng làm nên Năng Lượng thanh tịnh và yêu thương để sống trọn vẹn với nghĩa tình. Nếu bạn không sống với tình thương hiện tại thì đau Khổ của một thời quá khứ Vô Thường đã qua luôn lấn chiếm cuộc đời tạo Khổ cho bạn. Bạn sống chẳng được vui bởi chôn vùi đào mộ quá khứ, để ôm ấp ngửi mùi ô uế, ác nghiệp của quá khứ mà chẳng hửi hương sen vươn lên từ bao nhiêu đống bùn sình lầy của quá khứ đang trổ mầm thật tươi trong cuộc sống. Nhận rõ được Vô Thường biến đổi là chúng ta nhận rõ được giá trị của đời sống hiện tại, hãy nhìn xung quanh trong ngôi nhà ta đang sống, còn ai đang hiện diện, phải chăng là đấng bậc sinh thành, phải chăng là  vợ chồng con. Nhìn rộng ra bên ngoài, phải chăng là những thân hữu, cộng đồng, những tri kỉ, những con người chòm xóm hoặc đang sinh hoạt trong nhóm. Nhìn lại nữa biết bao nhiêu những sự ta đang có, ta chẳng nghiên cứu tư duy trong Chánh Niệm hơi thở để biết sử dụng một cách thật hay mang lại sự hạnh phúc mà cứ mường tượng của những Vô Thường biến đổi trong quá khứ để rồi ta không hưởng trọn niềm vui. Quá khứ chồng chất lôi kéo ta và hiện tại Vô Thường lại ra đi và thế là quá khứ như mồ chôn thân. Và ta thành những kẻ đi đào mồ tìm quá khứ, chẳng phải như người đào mồ để tìm cổ vật trong ác nghiệp nhiều đời chôn vùi trong địa ngục. Sao phải như vậy, Đức Phật dạy cho chúng ta trong các lời giáo huấn của Ngài phải nhìn rõ Vô Thường biến đổi từng giây phút, từng sát na trong cuộc sống, để thấy được tầm quan trọng giá trị của hơi thở Chánh Niệm hiện tại, hít vào thở ra Chánh Niệm trong tâm Từ Bi Quán chiếu mọi vạn Pháp Vô Thường biến đổi để sống trọn vẹn, để  tăng trưởng niềm vui và hạnh phúc. Nếu cuộc sống hiện tại bạn không thể chuyển hóa được Khổ đau và phiền não thì chờ gì đến kiếp sau tận hưởng cõi Niết Bàn, tận hưởng cõi Tịnh Độ, tận hưởng phẩm vị cao quý là Phật là Bồ Tát. Khi là người, chẳng thể có sự trải nghiệm trong hạnh phúc và bình an, nếu trong cuộc sống bạn không gắn liền được với nguồn nước được cung cấp thì bạn sẽ chết khát. Nếu trong cuộc sống bạn không gắn liền được với nguồn lương thực, bạn sẽ chết đói. Và trong cuộc đời của những người tu đạo như chúng ta, không gắn liền được với mạng mạch trong tình thương, Từ Bi của Chư Phật ta sẽ biến thành sa mạc cằn cỗi. Mu A Mu Sa là nguồn  nươc vi diệu của tình thương, Nam Mô Ta Mo TaMo Đa Ra Hoang là thấy được sự Vô Thường biến đổi của kiếp người, để ngay trong hiện tại này đón nhận Năng Lượng đó để sống. Ta không sợ Vô Thường, bởi Vô Thường không mang tới Khổ đau và phiền não cho chúng ta. Nếu chúng ta nhận định rõ Vô Thường như thế này, những nhà khí tượng học họ nhìn lên trời thấy sao, thấy mây. Nếu ngày xưa thì học nhìn sao mây, mặt trăng có liên hệ với mặt đất để nhìn và nhận thấu rõ khi nào trời mưa trời nắng, khi nào thuận mùa để họ gieo lúa trổ mạ để lấy mạ trồng thành lúa. Cho nên có từng mùa, phân ra mùa mưa, mùa nắng, rồi những nhà khí tượng học còn biết được ngày nào mưa thì mang dù, nắng thì mang nón. Mùa gặt thì đi gặt người ta hiểu thấu được Vô Thường biến đổi của khí hậu để sử dụng sự thay đổi bất thường của khí hậu đó làm lợi lạc cho cuộc sống. Người ta đã nghiên cứu sự biến đổi Vô Thường của khí hậu để sống tồn tại và hạnh phúc. Người không hiểu thấu thì mùa gặt không chịu gặt, mùa gieo trồng không chịu gieo trồng, mùa mưa đâm đầu chạy ra ướt lại kêu, mùa nắng kinh khủng vậy đó mà đầu trần bước ra đến khi bệnh rồi than trời sao tôi lại yếu trời không thương. Hiểu được thiên nhiên tự tại thay đổi liên tục để làm chủ cuộc sống trong hiện tại, biết khi nằm, khi đi, khi đứng, biết tất cả để sống trọn vẹn. Như người làm nông thì biết nước lên, nước xuống, mùa màng trồng cấy. Người làm thương mại biết sản phẩm, người làm trong bếp đến khi nào sôi khi nào chín và người sống trong sự tương tác biết nhau để mà nêm nếm gia vị tình thương, giữ tình thương mãi mãi tồn tại trong mối giao hảo. Làm kinh tế hay làm bất cứ một việc gì làm con người hay làm con vật đều phải biết sự Vô Thương sanh diệt để trụ vững trong sự Vô Thường đó, tồn tại trong hạnh phúc. Bài học Vô Thường giúp cho đời sống tốt đẹp, chúng ta hãy nhìn đi, vạn pháp Vô Thường sanh diệt biến đổi liên tục trong từng sát na, tình cảm của con người cũng như thế. Vạn vật trong cuộc sống ta tương tác nhìn thấy bằng mắt, nghe được bằng tai, nếm được bằng lưỡi, ngửi được bằng mũi, chạm và xúc cảm được bằng thân đều thay đổi, biến đổi liên tục. Tốt đó, một phút sau có thể thành xấu, xấu đó chỉ một giây sau có thể thành tốt. Bởi vậy Phật dạy trong kinh Diệu Pháp Liên Hoa, Bồ Tát nói một câu: “tôi không dám khinh các người bởi các người là Phật, là Bồ Tát”. Mà đúng vậy, có thể một kẻ cướp nhìn đó thoáng một chút nhận ra được……thành Phật rồi, mà cũng có những vị đã xuất gia cũng có thể chứng đắt một phần trong cuộc sống, chỉ một sát na không trụ vững trở thành người thường. Sự biến đổi từng giây từng phút, nếu không trụ vững trong Chánh Niệm, gắn kết được với Mười Phương Chư Phật,,tiếp ứng Năng Lượng tình thương và qua lăng kính nhiệm màu của Nam Mô TaMo TaMo Đa Ra Hoang để nhìn thấu được Vô Thường, sanh diệt ta sẽ  lầm tưởng mọi chuyện sẽ tồn tại vĩnh hằng. Để rồi cứ nuối tiếc đau Khổ mãi, Vô Thường không tạo ra đau Khổ mà tâm chấp trượt bám víu, hiểu lầm không rõ mới tạo ra đau Khổ. Người ta nhìn thấy vạn vật Vô Thường thay đổi để tiến bộ lên. Người ta biết khi mua một cái phone mới sẽ có ngày nó hư. Người ta tiết kiệm để khi nó hư người ta mua phone mới. Người ta mua một căn nhà người ta biết bao nhiêu năm cần phải tu sửa, mua một chiếc xe biết thời hạn tồn tại để chuẩn bị thay, tu sửa hoặc sang mới. Người ta có được thân người để biết rằng một mai rồi cũng sẽ tiêu về lòng đất. Người ơi, hãy biết rằng mình là bụi tro, người hãy nhớ mình là cát bụi tới từ cát bụi, trở về thành bụi tro, một cơn gió thoảng bụi bay mịt mù. Còn đâu dấu vết năm xưa, người tình cũng mất, người thân chẳng còn. Chúng ta hiểu được điều dó để chúng ta làm gì, chúng ta trân quý từng giây phút trong Chánh Niệm hơi thở để mình tưới tẩm Năng Lượng tình thương của Phật xuống cuộc đời của ta, và của Phật xuống cuộc đời của những người đang sống xung quanh. Bởi không biết được ngày mai rồi sẽ ra sao,  ta không biết rằng giờ nào, lúc nào, khi nào, thời nào Vô Thường sanh diệt sẽ tới với ta và người thân, sẽ tới với quốc độ bạn bè trái đất, thế giới này. Nói như vậy không phải để hù dọa rằng sự chết đang rình rập như kẻ trộm sẵn sàng tới đòi mạng ta. Để rồi ta sống trong lo âu sợ hãi, nghĩ về ngày chết đầu tư cho kiếp sau. Nói như vậy, như người nông dân khôn ngoan biết trời mưa để đắp đập giữ nước cho ruộng đồng, cho lúa. Trời nắng thì biết phun nước vào ruộng, biết mưa nắng biết là luật của ông trời. Ta hiểu được luật của ông trời thiên nhiên để vận hành trồng cây, tưới lúa. Cuộc đời biết được Vô Thường chẳng phải sợ chết, để quên đi hiện tại sống cho hạnh phúc, sống đúng để thể nhập vào Niết Bàn hiện tại, tại thế. Mà cứ mơ mơ màng màng đào mồ chôn thân, nghĩ về ngày mai chết đi vào cõi Tịnh Độ mà cõi an lạc Niết Bàn hiện tại bị bỏ quên. Trước mắt chén cơm thơm cứ ngồi suy nghĩ mãi, ngày đã trôi qua nó nặng mùi của trần gian. Mà đúng một ngày trôi qua nó thành cơm thiu rồi, kiếp sống này như chén cơm thơm vừa nấu được mẹ dâng ta không trọn vẹn kiếp sống trong Chánh Niệm, cư mơ mơ màng màng mơ tưởng đến kiếp sau một ngày hai ngày thân kiếp này hôi thối mùi trần. Có một vị kia đi qua một làng dệt vải, thấy người ta có một tấm vải trắng và nhuộm vào màu sắc vừa nhúng xuống kéo lên, tấm vải thành màu sắc linh tinh. Ông ta ngồi khóc, những người thợ dệt mới hỏi tại sao ông lại ngồi khóc như vậy, ông cụ nói thật là thương tiếc cho cuộc đời của tôi, bôn ba bao năm tâm trắng, trắng như tấm vải kia khi mẹ đặt vào dòng đời này, từng bước chân như từng lần nhúng vào các màu sắc nhuộm đó. Nay tâm trong trắng ta nhuộm màu trần gian sao có thể trở lại. Khi Bảo Thành và các bạn bước vào trần gian này, nhiều bụi nghịch ý, nhiều những cơn mưa của Tham Sân Si, nhiều những cơn nắng của Ngũ Dục, nhiều những loại màu sắc của tưởng tượng tham chấp tham ái đã nhuộm kín cuộc đời thành những màu sắc mà chính ta cũng không còn nhận ra ta. Trở về với Vô Thường để thấy được sự biến đổi từng ngày đó ta trân quý từng phút giây, giữ trong Chanh Niệm hơi thở liên kết với Năng Lượng tình yêu Mu A Mu Sa của Phật và nhìn qua kính siêu vi thần lực, dõng mãnh NamMô TaMo TaMo Đa RaHoang để thấy được thực tướng của Vô Thường biến đổi liên tục mà không lầm tưởng Vô Thường gây Khổ đau, mà hiểu thấu Vô Thường để tôn trọng hiện tại và Chánh Niệm, để gieo mùa gặt của tâm đức thanh tịnh, để gieo mầm của thiện pháp an vui, để lan toả hương giới, hương định Trí Tuệ. Qua hai mật chú ngắn gọn ta luôn gắn kết, ta được phủ sóng cuộc đời bằng Năng Lượng tình thương để bắt nhịp với cái thấy, cái nhìn và thấu rõ được thực tướng của các Pháp Vô Thường biến đổi trong từng giây phút để tôn trọng tình cha nghĩa mẹ, để tôn trọng tình hiếu đạo đối với các đấng bật sinh thành, để luôn kính trọng trong tình nghĩa vợ chồng. Chúng ta biết phủi bụi, tắm rửa bằng tình thương, nhìn xuyên qua kính Nam Mô TaMo TaMo Đa Ra Hoang để thấy được hiện tượng thay đổi trong tâm tính của con người, ứng xử của con người và mang Năng Lượng tình thương tẩy rửa những bụi bẩn. Để đối xử với nhau bằng chân tình, bằng nghĩa, để từng giấy phút trong cuôc sống ta sống trọn vẹn ngay đó.  Đừng mơ tưởng ngày sau khi chết ta đi về đâu, mà phải hỏi rằng ngay đây, giờ  này, tháng này, Chánh Niệm ngay đây ta làm gì trong cuộc sống đang hiện hữu trong thân kiếp làm người là phương tiện vi diệu. Khi phương tiện vi diệu này còn đây ta không ứng dụng để mang lại nụ cười, mang lại ánh mắt yêu thương ta chờ gì ngày chết để chôn vùi trong lòng đất. Lúc đó chỉ có ò e í e của mấy ông làm trong các nhà hỏa táng. Đừng hù dọa nhau về ngày mai ra sao mà hãy tỉnh thức sống ngay trong Chánh Niệm, bởi chúng ta biết vạn sự trên đời ta cảm được, ta thấy được, nghe được, sờ được, ngửi được nó sẽ thay đổi trong từng giây phút. Tích lũy được Năng Lượng tình thương trong hiện tại, nhìn xuyên suốt như Vô Thường nhận định thật rõ, Vô Thường không tạo ra Khổ đau, cục đá dĩ nhiên chạm vào con chó, nhưng nó chẳng phải nguyên nhân tạo ra Khổ đau cho con chó trong Kinh Đại Bảo Tích nói. Chính người cầm cục đá đó ném vào con chó, nguyên nhân, gốc rễ của Vô Thường không tạo ra  Khổ đau mà điều tạo ra Khổ đau đó chính là tâm của chúng ta tham chấp, chấp trược, bám dính đó đã cầm cục đá Vô Thường ném vào cuộc đời để rồi ta cứ nhảy theo Vô Thường tìm cái đã mất để khóc, để trở thành những người đào mộ của quá khứ, lật ngược cốt xương lên, nâng lên trên đỉnh đầu tôn thờ một thời đã đi qua. Ngày xưa nó đã chết, đã mất rồi mà ngày nay chúng ta đào để tôn thờ, còn hiện tại trước mắt đào thêm lỗ chờ nó ra đi. Vậy cho nên trong cuộc đời khi chúng ta quán chiếu qua Nam Mô TaMo TaMo Đa Ra Hoang với Năng Lượng tình thương giúp cho chúng ta mộtt sức mạnh, như người bị cận thị nhìn vào kính cận để thấy rõ, như người không nghe được thì chúng ta đeo vào đồ trợ thính Nam Mô TaMo TaMo Đa Ra Hoang để nghe rõ từng âm thanh, tất cả các giác quan bị khiếm khuyết nhờ Nam Mô TaMo TaMo Đa Ra Hoang mà có thể trợ lực cho các giác quan nghe thấy, ngửi nếm, xúc cảm tạo ra những cảm xúc và nhận rõ nó là Vô Thường biến đổi. Cho nên khi chúng ta còn giác quan đó để cảm nhận về cuộc đời, thì hãy cảm nhận bằng Năng Lượng Đại Từ Đại BI Mu A Mu Sa và nhìn qua lăng kính vi diệu thần thông Nam Mô TaMo TaMo Đa Ra Hoang, đừng nhìn thấy cục đá mà chạy theo trả thù người ném đá sau lưng mới là nguy hiểm. Đó chính là tâm chấp trược, tham chấp, luôn luôn nghĩ vạn sự trên đời ta có tồn tại mãi mãi. Vô Thường biến đổi như khí hậu, người ta học ngành khí tượng học để ứng dụng vào khi trời mưa trời nắng, ở bên mỹ khí tượng học có thể báo cho chúng ta biết tuyết rơi, mưa xuống chính xác 100%, nhưng ít nhất sẽ chuẩn mực để cho cuộc sống có sự chuẩn bị, người ta biết đâu là mùa xuân, mùa đông, mùa hè, mùa thu. Người nông dân thấu rõ, những người làm việc trong cuộc sống tương tác phải biết rõ ngày đó nắng hay là mưa, để trang bị cho mình những điều cần thiết như áo mưa, mũ và rồi trong cuộc sống biết bao nhiêu chuyện biến đổi liên tục ta thấy để ứng dụng từng giá trị giây phút đang sống để sống trọn vẹn an vui. Có những mối quan hệ giận nhau quá rồi nghĩ rằng thôi mai mốt trở lại bắt tay huề, nhưng giây phút sau trở lại người đó không còn. Quay trở lại thấy hối tiếc bởi người bạn, người thân đó không biết tha thứ, chết rồi nói với thân chết kia làm sao họ hiểu. Khi còn đang sống trong hiện tại, còn cha mẹ, còn vợ chồng con cái, làng xóm, bạn bè tri kỉ, còn Thầy, bạn đồng tu, xã hội, những gì ta đang có, trân quý. Học nhìn rõ Vô Thường sẽ tới rồi đi. Trân trọng những thứ đang có không phải để đam mê nhưng để sử dụng đúng Pháp Thiện của Chư Phật đã dạy. Phải có cái nhìn Chánh Kiến để ứng dụng vào cuộc đời để có sự trải nghiệm trong hạnh phúc và bình an để không đắm mình vào đau Khổ và phiền não, than trời thấu đất. Chúng ta sống trọn vẹn như vậy chính là người Phật Tử tại gia trong kiếp hiện tại. Từ sáng sớm cho tới buổi tối bao nhiêu sự việc xảy ra, bao nhiêu con người ta đang va chạm, bao nhiêu công việc ta làm và rồi vòng xoay như bong bóng thật to nổ đùng biến mất Vô Thường. Thế nên trong từng giây phút trong cuộc sống Phật tử tại gia bộn bề như thế, mỗi người chúng ta phải hiểu thấu trong cuộc đời để tôn trọng từng giây, từng phút, từng khắc. Nếu các bạn chưa có một cái nhìn thật rõ về Vô Thường thì Nam Mo TaMO TaMo Đa Ra Hoang giúp cho bạn thể nhập vào được cái nhìn chân thật của Kinh Lăng Nghiêm để thấy Ngũ Uẩn Giai Không là Không, để thấy vạn pháp ta nhìn đều là hư vọng, như sương gió, như tia chớp chẳng tồn tại. Thấy được như vậy để chúng ta trọn vẹn trong giây phút chánh niệm hít vào thở ra quán chiếu tất cả những con người đang sống trong hiện tại, trải lòng mở trái tim ra để ôm ấp che chở trái tim của tình thương để chúng ta có lòng khoan dung, yêu thương và tha thứ. Đừng xả kho bất thiện, để dèm pha, dìm hàng, đẩy người ta xuống, moi xấu người ta ra, để bêu rếu ngoài đời. Tạo sao Vô Thường sanh diệt giây phút này? đâu phải để chúng ta bốc mùi hôi thói của quá khứ, tâm bon chen ganh ghét, hận thù, dèm pha, đâm thọt, mỗi lần ta làm như thế, ta quên sống về hiện tại, ta trở thành những con người đào cổ mộ, lấy xác chết để lên mũi mà ngửi, để lên miệng để ăn. Không nên trở thành những người đào mộ nuôi thân, chúng ta đang đào quá khứ bởi đâm thọc thị phi để nuôi tư tưởng tham chấp của mình. Ta đã chưa nhận biết được Vô Thường biến đổi, nên không thấu được giá trị đang sống trong hiện tại của kiếp người. Các bạn, cuộc sống này đây chúng ta phải biết tôn trọng trong giây phút hiện tại, còn đó mà mất đó, tới đó rồi đi đó. Giây phút này đang sống, hãy sống chánh niệm, Từ Bi Mu A Mu Sa, hãy gắn kết với mười phương Chư Phật như Mẹ hiền Quán Thế Âm Từ Bi Quán, Mu A Mu Sa là Từ Bi Quán, Mu A Mu Sa là mắt thương nhìn đời, Mu A Mu Sa là ngàn mắt, ngàn tay, sẵn sàng nghe qua 5 uẩn đều là không, để không vướng vào trong đó, không kẹt vào trong đó, thấu rõ được Vô Thường để viễn ly điên đảo mộng tưởng, để đi thẳng đến sự an vui, trải nghiệm sự Bình An trong ngay chánh niệm hơi thở kiếp người hiện tại của chúng ta. Để tình Cha nghĩa Mẹ trọn vẹn lòng hiếu đạo, để tình nghĩa vợ chồng biết tha thứ để đứng dậy vượt qua những sự khó khăn trong cuộc đời, để bảo vệ gia đình, để con cái biết kính trọng, đi đến con đường Đức Hạnh, noi gương của người Cha, người Mẹ, noi gương của Ông Bà.

Để tình bạn luôn tồn tại trong Năng Lượng biết yêu thương, biết tha thứ bởi chúng ta biết được Vô Thường biến đổi trong từng giây phút, quý trọng tình nghĩa, quý trọng những gì ta đang có và học cách sử dụng chúng như một phương tiện vi diệu để mọi người liên kết với chúng ta trong sự trải nghiệm của hạnh phúc và Bình An.

Mu A Mu Sa, Nam Mô Tà Mô Tà Mô Đa Ta Hoang, là chúng ta đi vào sự chánh niệm của hơi thở Từ Bi Quán, gắn kết với Năng Lượng tình thương của mười phương Chư Phật, để có một cái nhìn, cái thấy, thấy rõ và quán chiếu thông được vạn pháp Vô Thường, biết đổi sanh diệt, để chúng ta nhận diện, không tạo ra Khổ đau. Nhưng chính tâm chấp trược bám víu cho nó là không bao giờ biến mất hư mất, cho nó là vĩnh hằng cho nên ta đã như con chó trong kinh Đại Bảo Tích, thấy cục đá chạm vào người và chạy đuổi rượt theo cục đá, không hiểu được nguyên nhân ai đó đã chọi cục đá vào, chính người, người tham chấp, chính người của tâm tham chấp đã ném cục đá Vô Thường chạm vào cuộc đời và chúng ta chẳng thấy người ném đó là tâm tham chấp, mà chỉ rượt đuổi theo Vô Thường ôm ấp để rồi ta khóc, ta than, ta buồn, ta Khổ, ta rầu rỉ, thế là xong một cuộc đời đã chôn vào lòng đất, mồ kia nó sâu, ta đã đào thực sự mỗi ngày, mà không sống. Sống mà cứ nghĩ đến chết, mà chẳng ứng dụng thân này để trải nghiệm Niết Bàn tại thế, sống đó là sống vô nghĩa, sống có ý nghĩa là sống chánh niệm, sống có ý nghĩa là sống chánh niệm để đón nhận Năng Lượng tình thương lan tỏa đến cho muôn người, như bông sen trồi lên từ đống sình lầy hôi thối, uế trượt, của những bất thiện nghiệp quá khứ ta đã tạo, và chánh niệm hơi thở để trổ bông, như trổ cho tâm Phật an vị tọa thiền, chúng ta nhớ được điều đó, ta sẽ hạnh phúc, Nam Mô Tà-Mô Tà-Mô Đa Ra Hoang là gắn kết với cái nhìn viên giác, với cái nhìn viên tuệ dung thông, với tuệ giác của bậc Giác Ngộ, bậc Đại Giác Đại Ngộ để có cái nhìn cũng như người mù, người bị khiếm thị, nhìn qua những kính trợ lực để mà thấy, ta mu lòa bằng chấp trược, nay đeo vào kính Nam Mô Tà Mô Tà Mô Đa Ta Hoang ta sẽ có cơ hội để nhìn và nhận ra pháp Vô Thường sanh diệt, để sống trọn vẹn. Sống trọn vẹn, Vô Thường biến đổi thật là nhanh, chúng ta thấy năm trước Vô Thường tới, mọi người ứ đọng ở trong nhà, tồn đọng trong những tư tưởng bởi đại dịch. Một năm trôi qua mọi sự đã thay đổi, niềm hy vọng đã tới với con người, mùa xuân đã tới biết bao nhiêu những niềm vui đang chờ đợi. Đức Phật tới không phải gieo rắc sự hù dọa cho bạn sợ chết để rồi bạn cứ nghĩ rằng chết sẽ đi về đâu, điều đó nghĩ quá xa về tương lai, Đức Phật tới để đánh  tiếng chuông cảnh tỉnh, nhắc nhở sống ngay trong chánh niệm của hiện tại, trụ vào hơi thở chánh niệm để lìa xa cái cội dục uế trượt này, trụ vào trong Năng Lượng đại Từ đại Bi, để mở con mắt, để có mắt thương nhìn đời, để có trái tim Từ Bi ôm ấp tha nhân, để có vòng tay khoan dung biết tha thứ dìu dắt nhau vượt khó, thành tựu được sự an lạc. Và qua cái nhìn viên thông của Nam Mô Tà Mô Tà Mô Đa Ta Hoang, bạn sẽ trân quý những ai còn trong cuộc đời của các bạn, ông bà, cha mẹ, vợ chồng, con cháu, người thân, những người ta đang giao tiếp hằng ngày, có thể là các bậc Thầy, các bạn đồng tu đồng đạo, ta trân quý. Chỉ có chánh niệm hơi thở và nhìn thấy được thực tướng của Vô Thường biến đổi đó, ta trân quý sống thực sự trong chánh niệm hơi thở để mang tất cả những gì đang có ngay trong hiện tại này, hiến dâng, làm nhịp cầu để bước qua, bước qua cõi đời u mê, để bước qua những nhịp chân, những nhịp chân mờ khói Tham Sân, để nhẹ nhàng thênh thang trong tâm không dính mắc, để nhìn thấu Vô Thường, vượt qua biển đời sóng gió của Khổ, đau, để an nhiên tự tại ngồi ở trên thuyền của tâm trí thanh tịnh, nhận rõ Vô Thường để an yên ngay kiếp này, ngay lúc này, ngay tại nơi đây.

Mời các bạn đặt bàn tay Trí Tuệ vào lòng bàn tay Từ Bi, chúng ta đi vào bảy biến vi diệu âm Mu A Mu Sa.

Chúng con nguyện xin mười phương Chư Phật ban rải Năng Lượng tình thương xuống cho mọi loài chúng con, để chúng con nhận rõ Vô Thường biến đổi từng giây phút trong cuộc đời. Hít vào bằng mũi, đưa xuống dưới bụng phình ra, thở từ từ hóp bụng vào, quán chiếu thân tâm trì mật chú Mu A Mu Sa, Nam Mô Tà Mô Tà Mô Đa Ta Hoang. 

Chúng con nguyện xin mười phương Chư Phật ban rải Năng Lượng tình thương xuống cho mọi loài chúng con, để chúng con quán chiếu và thấy rõ thực tướng Vô Thường biến đổi trong từng giây phút. Hít vào bằng mũi, đưa xuống dưới bụng phình ra, thở từ từ hóp bụng vào, quán chiếu thân tâm trì mật chú Mu A Mu Sa, Nam Mô Tà Mô Tà Mô Đa Ta Hoang.

Chúng con nguyện xin mười phương Chư Phật ban rải Năng Lượng tình thương xuống cho mọi loài chúng con,và gia trì cho chúng con quán chiếu thấy rõ thực tướng Vô Thường biến đổi trong từng giây phút của cuộc đời. Hít vào bằng mũi, đưa xuống dưới bụng phình ra, thở từ từ hóp bụng vào, quán chiếu thân tâm trì mật chú Mu A Mu Sa, Nam Mô Tà Mô Tà Mô Đa Ta Hoang.

Mu A Mu Sa, Nam Mô Tà-Mô Tà-Mô Đa Ra Hoang.   

Mu A Mu Sa, Nam Mô Tà-Mô Tà-Mô Đa Ra Hoang.

Mu A Mu Sa, Nam Mô Tà-Mô Tà-Mô Đa Ra Hoang.

Mu A Mu Sa, Nam Mô Tà-Mô Tà-Mô Đa Ra Hoang.

Mô Phật, các bạn Phật ngôn Nam Mô Tà-Mô Tà-Mô Đa Ra Hoang có nghĩa nương vào đại Hùng, đại Lực, đại Từ, đại Bi của Đấng Giác Ngộ, để khế nhập vào tánh thấy biết nhìn rõ thực tướng của các pháp Vô Thường, Khổ, Vô Ngã và Niết Bàn. Ý nghĩa của câu Phật ngôn là nhắc nhở chúng ta hãy quán chiếu thiền định trong Chánh Niệm hơi thở, Từ Bi Quán để có một cái nhìn xuyên suốt qua tất cả các Pháp, cảm thọ của thân, tâm, các sự va chạm Vô Thường, sanh diệt để thấu được, trân quý giây phút hiện tại Chánh Niệm mà sống. Cho nên, câu Phật ngôn này là một câu mật chú Phật muốn ta chú ý tới quán chiếu vạn Pháp Vô Thường sanh diệt, biến đổi. Và cũng chính trong vạn pháp sanh diệt biến đổi này là nguyên nhân bởi tâm chấp bám vào nên tạo ra Khổ, và cũng chính tham chấp đó bám vào Vô Thường sanh diệt tạo nên Bản Ngã. Khi chúng ta hiểu thấu, hạnh phúc của bình an chính là Niết Bàn hiển lộ trong cuộc đời. Trong Phật ngôn này giúp cho chúng ta nhìn rõ được giá trị của cuộc đời hiện tại để chúng ta trân quý sống và ứng dụng cuộc đời của chúng ta của các diệu dụng đa phương tiện hài hoà trong từng giây phút sống, để mang lại sự hạnh phúc cho những người đang sống cùng với ta. Có thể là ông bà nếu đủ phúc báu, cha mẹ nếu còn đại phước, đấng bậc sinh thành nếu còn hiện hữu, là vợ chồng khi chúng ta còn nhân duyên sống chung, con cái, người thân, bạn bè. Hãy sống trọn vẹn nghĩa tình, đạo Phật là đạo để sống chứ không phải đạo để chờ chết, đạo Phật là đạo cần phải sống ngay trong hiện tại, sống yêu thương, trải nghiệm trong an lạc và hạnh phúc. Đạo Phật không mong cầu làm tất cả để chờ chết, mà đạo Phật là con đường giúp chúng ta trải nghiệm hạnh phúc an vui, bình an trong từng giây phút Chánh Niệm. Với kho tàng hơi thở Chánh Niệm Từ Bi Quán, nhận rõ các Pháp Vô Thường biến đổi đó, thì dù chúng ta chết bất cứ lúc nào, sự thức tỉnh an nhiên đó là nhiên liệu để đi tái sanh, chẳng phải cứ chuyên chú vào giờ chết mà quên đi giờ phút ta đang sống. Các bạn suy nghĩ, tư duy đừng vội phán xét, để thấy rằng lời Phật cao siêu, Ngài sách tấn chúng ta sống Chánh Niệm hơi thở Từ Bi, sống để nhìn thấy và hiểu rõ được Vô Thường biến đổi chứ không sống để chờ chết, sống để trọn vẹn hưởng được hạnh phúc an vui. Khế nhập được, thể nhập được, thẩm nhập được Niết Bàn tại thế đơn giản gọi là sự an và hạnh phúc ngày trong từng giây phút ta đang sống trong cuộc đời. Cho nên Phật ngôn Nam Mô TaMo TaMo Đa Ra Hoang như nước của tánh biết tánh thấy, tánh thấy của ngũ uẩn là không, thánh thấy của vạn pháp Vô Thường sanh diệt, hư ảo, huyễn ảo như tia chớp, như bọt nước để chúng ta nhận ra những giá trị đang hiện diện trong cuộc đời. Sống trải nghiệm an vui và hạnh phúc, mật ngôn Mu A Mu Sa tăng trưởng Năng Lượng tình thương, Phật Ngôn Nam Mô Tà-Mô Tà-Mô Đa Ra Hoang cho chúng ta diệu lực nhìn thấy nhìn rõ để thông tuệ. Thật nhiệm màu nếu các bạn luôn luôn nuôi dưỡng cuộc đời bằng Năng Lượng tình thương và có cái nhìn cái thấy, cái thấy rõ Vô Thường biến đổi, thấy của Nam Mô Tà-Mô Tà-Mô Đa Ra Hoang, thể nhập được với Năng Lượng Mu A Mu Sa là trọn vẹn trong Chánh Niệm hơi thở. Các bạn, hãy đặt bàn tay Trí Tuệ và Từ Bi vào với nhau ta đi vào 7 biến nữa.

Thưa Phật, chúng con đã hiểu rõ Vô Thường không tạo ra Khổ đau chính Tâm tham chấp, níu kéo, ôm ấp, hiểu lầm rằng vạn pháp vĩnh hằng đã tạo ra Khổ đau, nên nguyện nương vào tánh thấy biết của Nam Mô Tà-Mô Tà-Mô Đa Ra Hoang, Năng Lượng tình thương Mu A Mu Sa để nhận rõ Vô Thường biến đổi sanh diệt, trân quý từng giây phút đang sống trong hiện tại. Hít vào bằng mũi, đưa xuống dưới bụng phình ra, thở từ từ hóp bụng vào quán chiếu thân tâm trì mật chú “Mu A Mu Sa” “Nam Mô Tà-Mô Tà-Mô Đa Ra Hoang” (7 biến)

Mô Phật chúng ta đã vừa tu xong, niềm hân hoan vui sướng của người con Phật là sống trọn vẹn trong Chánh Niệm Từ Bi Quán, mắt thương nhìn đời và với tánh nhìn viên thông, viên giác thấy rõ được thực tướng, vạn Pháp Vô Thường biến đổi từng giây phút để chúng ta trân quý, tôn trọng những giây phút đang sống trong hiện tại, thành tựu được Pháp Thiện mang niềm vui đến với những người yêu thương, như ông bà cha mẹ, vợ chồng con cái, thân bằng quyến thuộc, bạn bè. Đây là điều đáng quý nhất, đừng ngồi như một thây ma chờ ngày chết đang tới. Hãy chắp tay vào hồi hướng công đức

Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật, Mu A Mu Sa, Nam Mô Tà-Mô Tà-Mô Đa Ra Hoang

Chúng con nguyện Chư Phật luôn ban ri Năng Lượng tình thương xuống cho mọi loại chúng sanh và cho chúng con có sự quán chiếu sâu sắc, nhận rõ được Vô Thường biến đổi sanh diệt từng sát na. Thấy được Khổ, thấy được Vô Ngã, thấy được niết bàn ngay trong từng giây phút Chánh Niệm của ta. Nguyện hồi hướng tới các nguyên thủ các quốc gia nhận rõ được Vô Thường để thành lập các chính sách hoà bình cho Thế Giới, nguyện cho các nhà khoa học gia ngành y, ngành dược tiếp tục tạo ra các vắt xin thuốc trị bệnh. Hồi hướng cho các bác sĩ, y tá, y sĩ, nhân viên, cứu trợ, cứu tế trên thế giới chữa lành và giúp đỡ nhiều bệnh nhân, hồi hướng cho những ai còn đau Khổ còn phiền não tìm được an vui và hạnh phúc trong pháp Phật nhiệm màu, hồi hướng cho chư hương linh theo thiện nghiệp mà tái sanh cảnh thiện lành. Con xin Chư Phật Mười Phương Từ Bi chứng minh.

Share:

Facebook
Twitter
Pinterest
LinkedIn

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.

On Key

Related Posts