Search

7. Bulldozer Driver |Tài Xế Máy Ủi – 2003

Memoirs of Xa Loi Temple in Maryland – Memoirs for those who come later |Hồi Ký Tổ Đình Chùa Xá Lợi Maryland – Viết cho người tới sau

Finally, the big bulldozer was delivered. At first glance, I felt a bit strange because this vehicle had bulldozer bucket on one end and an excavator blade on the other. It looked rough and cumbersome. I was pleased with this bulldozer and thought that it would be a matter of pushing and shoveling for just a few days. Jack told me to get in and take a test drive, but when I sat in it I didn’t know how to control it. This was the first time in my life that I had seen and sat in one like a professional bulldozer driver without knowing anything. Jack said to ask his father, Mr.Michael Buchanun, to help me and show me how to operate the machine. I was so glad to learn how to operate the bulldozer to clean the area. Mr. Michael came and jumped into the driver’s seat of the noisy machine. He repeatedly pushed the garbage and dumped it in the dumpster. I liked it so much I was laughing. The bulldozer is so strong, it cleared everything in its path, nothing could stop it. I needed to learn to operate it because it costs 1000 dollars a week and I was the only one who had time to remove the garbage, everyone else had to go to work, and could only help on weekends. Mr. Michael was very enthusiastic, in just an hour, he was able to clean a corner of the garbage. Then he stepped down and asked me to step in and sit in the driver’s seat. It was not difficult to learn with a talented person like Michael teaching me. It took only half an hour to learn the controls and start ploughing, but it took a few hours before I was able to push and scoop the trash into the dumpster. The bulldozer was so damn good, it pushes rubbish so easily clearing the land, but there was one problem, the driver’s seat was high and I’m short and my legs are short so I had to stretch my legs to push the pedal, making it very hard for the short legs. Every day after work I came and bulldozed the area continuously until evening. Just like that, the whole old barn was pulled down by me and dumped in the trash. The old cars stuck in the bushes were also pulled by me. I also removed the shell of an old car filled with trash. Altogether, I filled four dumpsters with garbage and scrap. Although I was using the bulldozer, it made me very tired because the seat was high and my legs are short. I had to really stretch my legs. So, every day I had to massage my tightened legs and apply heat to get them to stop cramping. I was offered a special pair of shoes with high hard soles, then I no longer needed to lean forward and had the uncomfortable leg pain lessened. Now I was able to both push the trash and drink coffee and chant a few sutras along with heaven and earth. Even with everyone working hard, it took more than a month to clear the old barn and the tires. When I saw Mr. Michael again, he always complimented me on being a bulldozer driver, His confidence in me gave me more motivation to work hard and tirelessly. One day I parked my pickup nearby and started clearing trees and trash, the bulldozer when using the shovel, has two support arms that rest on the ground to maintain balance, when moving, it is necessary to raise the supports. I just pulled them up unintentionally and raced forwards. Suddenly, when I passed the pickup truck, I heard the sound of iron scraping against iron and felt a bit heavy. So I parked the bulldozer, got off to find out, Heaven! I had hit the side of my pickup and so my bulldozer signature was carved into the side of my truck …… marking the beginning of my journey operating the bulldozer. I was the only one there when the accident happened. No one knew about this remarkable achievement and fate. A few days later, when everyone came together, everyone looked at my pickup with wide eyes and asked what happened. They thought I had a car crash on the way to work so they asked. For some reason at that time I was unusually calm and meticulously told them how the truck’s signature marking occurred using the bulldozer. They did not dare to laugh, just kept working silently, but Mr. Michael suspended me saying that I was only allowed to drive the bulldozer when I was alone. I didn’t understand, so I ask why? Mr. Michael said that their cars were still valid, it was not time to bulldoze and throw them in the trash …… the group laughed …… .I blushed but learned a valuable lesson when operating big things, I need to be very careful since everyone’s safety is on the line. I learned a great lesson through my own expensive experience. Learn, learn forever …… I kept reminding myself and vowed that I will never stop learning on the way to bring self-awakening into people’s hearts

Cuối cùng người ta cũng chở chiếc máy ủi thật lớn tới. Thoạt nhìn, tôi thấy hơi lạ vì chiếc xe này vừa có đầu ủi và một đầu xúc, trông gồ ghề cồng kềnh. Tôi thấy thích thú với xe máy ủi này và nghĩ rằng ngồi lên lái chắc là chỉ việc ủi và xúc thì khoảng vài ngày là xong. Jack bảo tôi bước vào ngồi và lái thử nhưng khi ngồi vào tôi không biết phải điều khiển như thế nào. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi mới thấy và ngồi vào vì trí như một tài xế máy ủi nhà nghề mà chẳng biết chút mô tê chi. Jack nói phải nhờ ông Michael Buchanun, cha của anh Jack giúp đỡ và hướng dẫn cho tôi cách vận hành, tôi mừng quá vì sẽ được học và vận hành máy ủi để làm sạch khu vực này.

Khi ông Michael tới và nhảy vào trong xe lái ầm ầm, ủi liên tục và hốt rác đổ vào trong thùng rác, nhìn vậy tôi thích quá, cười rầm khoan khoái. Chiếc xe máy ủi thật mạnh, ủi tới đâu là sạch tới đó, không một vật gì có thể cản trở nó. Tôi cần phải học để vận hành vì phải trả 1000 đô một tuần và chỉ có tôi mới có nhiều thời gian ủi rác, ai cũng phải đi làm, cuối tuần mới tới được. Ông Michael rất nhiệt tình, chỉ một tiếng đồng hồ sau, ông đã làm sạch được một góc. Sau đó ông bước xuống và kêu tôi bước vào ngồi xuống rồi dạy tôi cách điều khiển xe. Hóa ra cũng không khó lắm khi có một người tài giỏi như ông Michael hướng dẫn. Chỉ nửa tiếng là tôi đã điều khiển được và bắt đầu ủi, tuy vậy cũng phải mấy tiếng sau tôi mới có thể ủi và xúc rác vào thùng rác. Chiếc xe lợi hại ghê, bao nhiêu rác rưởi lướt qua một cái là sạch ngay nhưng có điều nó to quá mà tôi thì thấp và chân ngắn nên cứ phải vươn chân gồng mình để ủi, nhìn thật tội nghiệp cho phận ngắn chân.

Ngày nào tôi cũng tranh thủ đến đây ngay sau giờ làm việc và ủi liên tục cho tới tối. Cứ vậy, nguyên cái chuồng bò cũ bị tôi kéo sụp xuống và xúc đổ vô thùng rác. Những chiếc xe cũ kẹt trong bụi cây cũng bị tôi kéo ra. Riêng vỏ xe cũ cũng chứa đầy một thùng rác, còn rác và sắt vụn tổng cộng 4 thùng mới đựng hết được. Tuy làm việc bằng máy ủi nhưng tôi rất mệt vì xe to và chân tôi ngắn củn nên cứ vươn tới do đó mỗi ngày tôi đều phải thoa bóp đầu nóng và bó chân thật cứng mỗi khi ủi xe. Thấy vậy nên tôi được tặng một đôi giầy đặc biệt có đế cao và cứng, sau đó tôi không cần phải rướn người lên phía trước nữa và cảm thấy thoải mái bớt đau chân. Lúc này tôi có thể vừa ủi vừa uống cafe và nghêu ngao vài câu kinh cùng với đất trời. Dù tôi và mọi người cố gắng hết sức thì cũng phải mất hơn một tháng mới dọn sạch cái chuồng bò cũ và vỏ xe. Khi tôi gặp lại ông Michael, ông ta luôn miệng khen tôi là tài xế máy ủi cự phách, hình như tôi thích lắm, có thêm động lực làm việc hết ga chẳng biết mệt mỏi là gì. Và rồi một hôm tôi chạy một chiếc xe bán tải đậu gần đó và bắt đầu xúc cây và rác, chiếc xe ủi khi xử dụng cần xúc thì có hai cái càng chống xuống đất để giữ cho thăng bằng, khi di chuyển cần phải kéo chúng lên, tôi sơ ý chỉ kéo lên ngang và cứ thế chạy về đằng trước. Bỗng nhiên khi đi ngang chiếc xe bán tải, tôi nghe tiếng kêu của sắt cạ vào nhau và thấy hơi nặng tay lái nên đậu xe lại, xuống xe để tìm hiểu. Trời! Cái càng ngang nhiên cà vào hông chiếc xe bán tải và thế là tên tuổi tôi được ghi vào sườn xe bán tải và nổi lên như cồn; tôi đã ủi vào xe tải và……. ghi dấu đầu đời cho cuộc hành trình vận hành xe máy ủi. Hôm đó chỉ có mình tôi, không ai biết về thành tích đáng ghi nhớ và tủi phận này. Mấy hôm sau, khi mọi người cùng đến, nhìn xe của tôi ai cũng trợn mắt hỏi là chuyện gì đã xảy ra. Họ nghĩ là tôi đã bị đụng xe trên đường đi làm nên hỏi tới. Không hiểu sao lúc đó tôi bình tĩnh lạ thường và kể thật tỷ mỉ cho họ nghe về công trình khắc dấu ghi tên vào xe tải bằng máy ủi. Họ không dám cười, chỉ âm thầm tiếp tục làm việc. Nhưng thật ra ông Michael đã treo giò tôi, và nói rằng tôi chỉ được phép lái xe máy ủi khi có một mình tôi ở đây thôi. Tôi đâu phải dạng vừa nên hỏi là tại sao? Ông Michael nói là những chiếc xe của họ còn hạn xử dụng, chưa đến lúc phải ủi bẹp và quăng vào thùng rác……. cả nhóm cười vang……. tôi đỏ mặt nhưng học được một bài học quý giá là khi vận hành việc lớn, tôi cần rất cẩn thận vì sự an toàn của mọi người đang hiện diện trên cùng một chiến tuyến. Tôi đã học được bài học lớn bằng chính sự trải nghiệm đắt giá của bản thân. Học, học mãi thôi……tôi cứ tự nhắc bản thân và nguyện rằng sẽ không ngừng học hỏi trên con đường mang ánh tự tâm vào lòng người.

TBT

Share:

Facebook
Twitter
Pinterest
LinkedIn

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.

On Key

Related Posts