Search

Gió Thoảng Qua Tai – Học Về Nhẫn Nhục Và Từ Bi

Thích Bảo Thành

Trên con đường sống, mỗi chúng ta đều sẽ gặp những lời mắng, những chỉ trích hay những oán trách bất ngờ. Những lời ấy bay vào hồn như làn gió thoảng qua, làm tâm dao động, khởi lên buồn phiền hay tức giận. Nhưng thiền dạy rằng, mọi sự vật trong đời đều có bản chất vô thường, như mây trôi trên bầu trời cao, như lá rơi xuống mặt hồ. Lời mắng hôm nay có thể là quả báo của nghiệp xưa, không phải để trói buộc ta, mà là để mở ra cơ hội cho tâm được luyện tập. Ta học nhẫn nhục, học buông bỏ, và giữ tâm bình an trước mọi sóng gió.

Nhẫn nhục không phải là sự yếu đuối hay cam chịu, mà là sức mạnh âm thầm, bền vững của nội tâm. Khi ta biết nhẫn nhục, ta thấy rằng làm ơn hay mắc oán đều là chuyện đời thường. Mỗi cơn gió thoảng qua, dù là nhẹ hay mạnh, cũng không thể làm tổn thương một tâm đã tĩnh lặng. Người mắng ta, thực ra, họ đang mang trong lòng khổ đau và phiền não, họ chưa nhìn thấy ánh sáng của từ bi và chánh niệm. Và chính nhờ họ, ta may mắn có cơ hội tu tập ngay trong đời sống hàng ngày: gieo duyên lành, gieo yêu thương, và nuôi dưỡng lòng từ bi.

Học nhẫn nhục là học cách lắng nghe cơn gió, học cách nhìn sâu vào bản thân và nhìn sâu vào người. Khi ta thấy rằng mọi sân hận, phiền não, oán thù đều tạm thời, như sóng nước trôi qua, lòng ta trở nên bao dung. Ta mỉm cười trước nghịch cảnh, thở nhẹ trước phiền não, và học cách thả mọi khổ đau trôi theo dòng sông thời gian. Mỗi lời mắng, mỗi giông tố, là một bài học sâu, dạy ta về nhân quả, về sự vô thường và về bản chất thật của hạnh phúc.

Thiền dạy rằng, trong từng hơi thở, từng khoảnh khắc hiện tại, chúng ta đều có thể trở về với bản tâm, trở về với sự an tĩnh vốn có. Mỗi bước chân đi trên đất, mỗi nhịp tim đập, đều là cơ hội để ta gieo trồng từ bi, để thấu hiểu và tha thứ. Khi tâm an tĩnh, mọi phiền não như lá khô rơi xuống mặt hồ trong, tan biến trong ánh sáng phản chiếu của mặt nước. Làm ơn, mắc oán, hãy nhìn sâu: đời người như dòng nước trôi qua, không dừng lại mãi ở bất cứ bến bờ nào. Chỉ có tâm tĩnh lặng, lòng từ bi và nhẫn nhục mới giúp ta sống bình an.
Người hiểu đạo, không sân, không hờn, không để phiền não trói buộc. Họ biết rằng mỗi lời mắng, mỗi giọt nước mắt hay từng cơn giận dữ, đều là cơn gió thoảng qua tai, nhắc nhở ta về sự vô thường và sự trong sáng của tâm. Khi ấy, ta không chỉ trả xong quả báo cũ, mà còn gieo duyên lành cho tương lai. Mỗi hành động của ta đều là mầm hạt từ bi, nở rộ thành hoa sen giữa bùn nhơ cuộc đời, vươn lên tỏa sáng, thanh khiết.

Học cách để tâm thênh thang giữa cuộc đời, ta sẽ thấy bão giông nào cũng tan nhờ sức mạnh của từ bi. Những lời mắng, những phiền não, không còn là gánh nặng mà trở thành cơn gió khơi mở trí tuệ. Khi mắt nhìn đời bằng chánh niệm, từng lá rơi, từng mây trôi, từng giọt mưa, đều là phép dạy nhẹ nhàng nhưng sâu xa, nhắc nhở ta về sự sống, về nhân quả, về lòng nhẫn nhục và yêu thương.

Thiền còn dạy rằng, tâm như hồ trong, không vướng bùn nhơ; tâm như đất hiền, không sân hận; tâm như cột trụ kiên định giữa đời, không lay chuyển trước giông bão. Mỗi lời mắng, mỗi nghịch cảnh, đều là bài học để nhận ra giá trị của an tĩnh, của lòng từ bi và của nhẫn nhục. Và khi tâm tĩnh lặng, gió thoảng qua tai, lòng vẫn sáng ngời, như ánh bình minh soi rọi mặt hồ tĩnh lặng, như hoa sen nở giữa sương sớm, thanh khiết, trong sáng và bình an.

Người biết nhẫn nhục và từ bi không xem oán thù là thù hận, không xem phiền não là nặng nề, mà xem tất cả là cơ hội để luyện tâm, để gieo trồng từ bi. Họ biết rằng đời là vô thường, và sự an lạc nằm trong chính nội tâm mình. Nhẫn nhục, từ bi, tâm an tĩnh – đó là ánh sáng dẫn lối giữa đời, là con đường đưa đến tịnh lạc, đến giải thoát, và đến thanh thản muôn đời.

Gió thoảng qua tai, lòng vẫn sáng ngời. Đó là thông điệp của thiền, của Phật pháp, rằng dù thế gian có đổi thay, dù lời mắng hay phiền não có đến, nếu tâm tĩnh lặng, lòng từ bi và nhẫn nhục tràn đầy, ta vẫn sống bình an. Và trong từng hơi thở, từng bước chân, ta sẽ thấy rằng yêu thương, từ bi và nhẫn nhục là nền tảng vững chắc dẫn lối con người đến với an lạc, đến với giải thoát, đến với ánh sáng của chính tâm mình.

Gió Thoảng Qua Tai

Gió thoảng qua tai, lời mắng trôi đi,
Tâm an như hồ, trong suốt tinh khiết.
Nghiệp xưa trổ quả, hôm nay nhắc nhở,
Ta học nhẫn nhục, lòng giữ bình yên.

Làm ơn mắc oán, chuyện đời thường thôi,
Như cơn gió thoảng, chẳng hại ai đâu.
Nếu tâm rộng mở, lòng tràn từ bi,
Quả báo cũ trả xong, nhẹ nhàng trôi qua.

Người mắng ta, đang khổ đau riêng,
Ta may mắn, có cơ hội tu hành.
Không thêm oán thù, không gieo sân hận,
Chỉ gieo yêu thương, cho kiếp sau hiền lành.

Mỉm cười trước nghịch cảnh, thở nhẹ từng nhịp,
Hiểu rằng nghiệp đến, rồi cũng sẽ đi.
Tâm thênh thang giữa cuộc đời rộng lớn,
Bão giông nào cũng tan nhờ từ bi.

Trả nghiệp xưa, gieo duyên lành hôm nay,
Mỗi lời mắng, một bài học sâu sắc.
Người hiểu đạo, không sân không hờn,
Chỉ còn an vui, thanh thản muôn đời.

Nhẫn nhục, từ bi, tâm an tĩnh,
Đời người như dòng nước trôi qua.
Gió thoảng qua tai, lòng vẫn sáng ngời,
Hoa sen nở giữa bùn nhơ, thanh khiết muôn thuở.

Từng cơn mưa, từng đợt gió nhẹ,
Dạy ta rằng đời vô thường, mọi thứ trôi đi.
Chỉ còn nhịp thở, chỉ còn hiện tại,
An lạc nơi tâm, muôn đời bình yên.

Gió thoảng qua tai, lời mắng chẳng còn,
Tâm trong như hồ, ánh sáng rọi tràn.
Nhẫn nhục, từ bi, gieo trồng yêu thương,
Bình an, tĩnh lặng, muôn đời ngự trong tim.

Share:

Facebook
Twitter
Pinterest
LinkedIn

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.

On Key

Related Posts

TÂM CHỈ CÓ TỪ BI

Thích Bảo Thành Có những điều khi còn trẻ ta tưởng mình đã hiểu, nhưng đến khi tóc điểm bạc, ta mới biết rằng hiểu

VƯỢT QUA LO LẮNG VÀ BẤT AN

Thích Bảo Thành Có những đêm dài ta nằm nghe tiếng tim mình đập, tưởng như từng nhịp đều mang theo một nỗi lo nào

NGỌN ĐUỐC TỰ TÂM

Thích Bảo Thành Con thương mến,Sư phụ muốn kể cho con nghe một bài học rất cũ mà mỗi người đều phải tự mình nghiệm