Thích Bảo Thành
Khoảng lặng từ chướng duyên
Trong đời sống hôn nhân, không phải lúc nào mọi thứ cũng thuận buồm xuôi gió. Chướng duyên đôi khi xuất hiện ngay trong những chuyện nhỏ nhặt, từ lời nói, thái độ, cho đến cách nhìn nhận cuộc sống của mỗi người. Với chị vợ và anh chồng, trước kia, những tranh luận về đúng – sai, hơn – thua tưởng như vô hại nhưng dần tạo thành khoảng cách, một khoảng lặng sâu trong gia đình. Mỗi người giữ lấy cái “Tôi” của mình, càng cố bảo vệ danh dự, khoảng cách ấy càng lún sâu, khiến tình cảm dẫu còn nhưng gần như không thể chạm đến nhau.
Chướng duyên, nếu nhìn bằng tâm phàm tình, chỉ là những mâu thuẫn, những va chạm hằng ngày. Nhưng nếu nhìn bằng ánh sáng thiền, chúng lại là cơ hội để soi chiếu tâm, học cách kiềm chế, nhẫn nhịn và từ bi. Khoảng lặng ấy, tưởng là xa cách, thực ra lại là khoảng thời gian quý báu để mỗi người tự nhìn lại mình, để trí tuệ và lòng từ từ thấm vào tâm, chuẩn bị cho những bước chuyển hóa sâu hơn.
Ánh sáng Phật pháp soi rọi
Từ khi bén duyên với Phật pháp, chị vợ như tìm thấy một ánh sáng dẫn lối giữa đêm tối. Ánh sáng ấy soi rọi từng ngóc ngách tâm hồn, giúp chị nhận ra con đường đúng đắn sau bao năm lăn trôi cầu xin, cúng kiếng để mong bình an cho gia đình. Niềm tin vào Thầy và sự khai thị của Thầy khiến chị vững tâm hơn, niềm vui từ việc được dẫn dắt cùng các bạn đồng đạo làm dịu những ưu phiền của tâm. Chị thầm nhủ: “Nơi đây chính là đích đến cho cuộc đời của mình!”
Không chỉ nuôi dưỡng tinh thần riêng, chị còn hướng dẫn các con đi theo con đường đạo, đồng hành cùng mẹ trên bước chân thiền học. Nhờ sự khéo léo, kiên trì và lòng từ bi, các con hiểu ra, tự nguyện trợ duyên để dẫn dắt anh chồng từng bước. Ban đầu, anh phản đối kịch liệt, thậm chí cấm chị dẫn con đi học đạo. Nhưng nhờ phước duyên đủ, các con thông minh và khéo léo, dẫn ba trở về với tấm lòng cởi mở. Những lần cãi vã, những lời trách mắng, những lần chị bị chốt cửa hay bị coi là mê muội… dần vơi đi. Không khí gia đình trở nên bình lặng hơn, nhờ sự nhẫn nhịn của anh và sự vững tâm của chị.
Chị vui hơn trên đường học đạo, từng bước chánh niệm trở thành niềm vui lan tỏa cho cả gia đình. Các con đồng hành bên mẹ, giúp chị củng cố hạnh phúc, tạo ra những mối quan hệ êm đềm, không còn căng thẳng như trước. Khoảng cách ngày trước dần thu hẹp nhờ ánh sáng từ bi, nhờ lòng kiên nhẫn và tình thương chân thành.
Hòa hợp và đồng hành trên con đường đạo
Thời gian trôi qua, nhờ công phu tu tập của chị và sự kiên nhẫn của các con, anh chồng bắt đầu mở lòng. Các cụ xưa có câu: “Gái có công, chồng không phụ” quả không sai. Nhờ những dịp gặp gỡ, tiếp xúc với Thầy và bạn đồng đạo, anh nhận ra giá trị của tâm thiện, của đạo tâm. Những câu chuyện đời thường được khéo léo dẫn dắt vào đạo, giúp anh hiểu rằng đời sống phải đi đôi với thiện tâm, đạo là tâm thiện, là tâm Phật.
Anh vốn thông minh và nhanh nhạy, sự hòa nhập với các Thầy và bạn đạo bén rễ nhanh chóng. Sau nhiều năm lăn lộn với cơm áo gạo tiền, anh nhận ra cần buông bớt gánh nặng để dành thời gian vui học, hành thiện và chiêm nghiệm. Anh tham gia các khóa Thiền, hành hương, đảnh lễ Phật, giúp đời và hướng thượng, hướng thiện.
Giờ đây, anh chị đã trở thành bạn đồng hành trên con đường đạo, không còn những tranh luận vô ích, đúng – sai không còn làm nặng nề không khí gia đình. Mỗi bước đi, mỗi hành động đều được dẫn dắt bằng chánh niệm và từ bi. Gia đình trở nên yên vui hơn, ánh sáng Phật pháp soi rọi tâm mỗi thành viên, tạo nên sự an lạc lâu bền. Chị vợ hạnh phúc vì giờ đây, không chỉ bản thân, mà cả chồng và các con cùng đồng hành trên con đường thiện lành, nơi chốn bình an thực sự không còn là điều mơ ước mà đã trở thành hiện thực.
ÁNH SÁNG CHUYỂN HÓA
Vợ chồng sống giữa trần ai,
Chướng duyên nổi lên, lòng đầy sóng gió.
Anh giữ lý, em giữ lời,
Cái tôi ngạo nghễ, khoảng trống dày sâu.
Những ngày cãi vã chẳng ngừng,
Tưởng gần nhau mà xa xăm trăm bề.
Mỗi lời nói như mây che,
Che mất ánh sáng của lòng thương mềm.
Chị bén duyên với Phật pháp,
Ánh sáng soi rọi, tâm bừng an vui.
Gặp Thầy khai thị, lòng mới,
Niềm tin vững chắc dẫn bước đi về.
Học đạo không riêng mình thôi,
Dẫn con thơ bước theo từng nhịp chân.
Khéo léo, kiên trì, từ tâm,
Các con hiểu mẹ, dẫn ba vào đạo.
Anh chồng ban đầu cấm đoán,
Khóa cửa, nghi kỵ, lời đầy giận hờn.
Nhưng phước duyên đủ, con khôn,
Dẫn ba trả tự do, mẹ đi học đạo.
Những lần cãi vã vơi dần,
Nhà cửa bình yên, lòng dịu theo ngày.
Chị vững tâm trên đường đạo,
Các con đồng hành, ánh sáng lung linh.
Anh nhẫn nhịn, học buông,
Từng bước đi qua sân hận trong lòng.
Chướng duyên hóa phước, tri kỷ,
Hơn – thua nay đã chẳng còn nghĩa gì.
Phước duyên hội ngộ Thầy hiền,
Anh hiểu đạo tâm, lòng hiền dịu điềm.
Học Thiền, hành thiện, lễ Phật,
Gia đình thanh thản, hạnh phúc lan tràn.
Anh chị đồng hành trên đường,
Không còn tranh luận, không còn hơn thua.
Bình an lan tỏa từng bước,
Ánh sáng Phật pháp soi tim từng người.