Search

Bài 2007: Luật Vô Thường – Thất Bảo#2 – NamMô TaMô TaMô ĐaRaHoang

Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật!

Mu A Mu Sa.

NamMô TaMô TaMô ĐaRaHoang

Chúng con nguyện mười phương Chư Phật ban rải tha lực Phật điển đại Từ đại Bi xuống muôn loài chúng con để chúng con quán chiếu thấy rõ thực tướng của các Pháp Vô Thường, Vô Ngã, Khổ và Niết Bàn.

Mời các bạn đặt bàn tay phải vào lòng bàn tay trái, bàn tay tượng trưng cho Trí Tuệ và Từ Bi, ta hãy bắt đầu bằng Từ Bi và trở về với Chánh Niệm hơi thở, đón nhận năng lượng tình thương của Chư Phật vào thân tâm. Quán chiếu bằng Tánh Thấy, Biết tất cả Vạn Pháp đều Vô Thường.

Chúng ta bắt đầu!

“Chúng con nguyện mười phương Chư Phật ban rải năng lượng tình thương xuống muôn loài chúng sanh để chúng con quán chiếu thấu rõ thực tướng của các Pháp Khổ, Vô Thường, Vô Ngã, Niết Bàn.

Hít vào bằng mũi đưa xuống bụng, phình ra, thở từ từ, hóp bụng vào, quán chiếu thân tâm. Trì mật chú:

Mu A Mu Sa. NamMô TaMô TaMô ĐaRaHoang. (07 biến)

Mô Phật! Các bạn khi mỗi người chúng ta đồng tu với nhau trong Pháp môn Thiền Mật song tu, Thất Bảo Huyền Môn, chúng ta lấy hơi thở Chánh Niệm làm đề mục quán chiếu cùng với năng lượng tình thương tha lực Phật điển đại Từ đại Bi của mười phương Chư Phật, nương vào sức mạnh của Từ Bi đó cộng với Tánh Thấy, Nhìn trong mật chú, chúng ta bắt đầu có cơ hội để nhìn rõ và thấu hiểu được tất cả những hiện tượng trong tâm, ở trong thân, cũng như thế giới Nội ở bên trong, cũng như Ngoại ở bên ngoài.

Ai trong chúng ta đều nhìn, đều thấy từ thuở mới sinh ra nhưng ít có khi nào nghiên cứu và nhìn rõ, do đó những điều tới và đi thường để lại trong lòng của mỗi người chúng ta những nỗi buồn và niềm vui, và cứ như vậy cả hai thái cực vui – buồn đó cứ chi phối thật nhiều đời sống của con người. Chúng ta không có vui cũng chẳng có buồn, không còn cảm giác. Có lẽ các bạn thường nói điều này có thể đúng với một số người và câu hỏi hỏi ngược lại rằng: “Có phải là sống trong cuộc đời là để chỉ có những cảm xúc vui để sung sướng một thời, để đau khổ cả một đời hay sao? Hay đó mới chỉ là một phần thật nhỏ của cuộc đời, của cuộc sống mà thôi?” Câu hỏi mà mỗi người chúng ta có thời gian đi vào Thiền Mật song tu liền hiểu và thấu nghĩa.

Ta thấy rằng đề mục mà các bạn đang nhìn ở trên màn ảnh đó là Luật Vô Thường. Yếu đuối cả tinh thần lẫn thân xác này bởi có lúc vui – buồn, lúc khỏe mạnh và bệnh hoạn, hầu hết cho đến bây giờ, để làm chủ được thân tâm, thân chi phối thật nhiều trong cuộc sống, khi nóng khi lạnh, tâm chi phối thật nhiều bằng những cảm xúc của cuộc đời, nhưng hầu hết, khi lớn dần trong cuộc đời, ta cứ nghĩ ta sẽ tồn tại mãi hoặc một niềm vui cứ ở đó không bao giờ chia tay, hoặc một nỗi buồn vĩnh viễn chẳng bao giờ tan. Buồn – vui cứ vây quanh mãi, ta nghĩ rằng có lẽ nó cứ như vậy, đau càng đau thêm, nếu có cơ hội ta muốn bỏ lại mọi thứ rồi tan theo mây khói. Chính vì ta không thấy được rằng tất cả những cảm xúc do sự tương tác bởi suy nghĩ, cảm thọ của thân, sự tương tác với những vật xung quanh đều là vô thường, cho nên khi nó có, ta không bao giờ giữ được trong tay, khi nó tuột mất, ta đau khổ.

Đức Phật, bên ngoài và bên trong của tâm và của thân, của toàn bộ vũ trụ bao la dưới ánh mắt của Bậc Giác Ngộ, dưới Trí Tuệ của một Bậc Đại Ngộ, Ngài đã nhìn thấu dù ở xa, xa tận chân trời, gần gần ngay trước mặt, tất cả đều bị chi phối bởi một luật, luật đó là Vô Thường. Vô Thường là không tồn tại mãi mãi, nó tới rồi nó đi, nó đi rồi nó lại tới, nằm trong bốn giai đoạn là Thành, hình thành rồi từ từ tan, Hoại rồi cuối cùng là Không. Thành – Trụ – Hoại – Không. Có rồi từ từ bị hủy hoại, biến mất không còn gì. Từ mặt trời, mặt trăng trong vũ trụ mênh mông vô tận cũng phải đi theo quy luật Thành – Trụ – Hoại – Không. Núi đá, biển khơi trên trái đất này cũng phải đi vào quy luật Vô Thường Thành – Trụ – Hoại – Không, không có gì tồn tại mãi. Và đúng như vậy, mặt trời kia sẽ không bao giờ tồn tại mãi, nó vẫn đó, nó sẽ bị hủy hoại và biến mất, mặt trăng cũng thế, trái đất hành tinh này cũng thế mà thôi.

Chúng ta vẽ vời cho mọi người thấy ở vào những thế kỷ xa xưa, 2560 mấy năm trước và ngày nay, thật ra khoa học đã chứng minh thật rõ, những ai có kiến thức đều hiểu rằng mọi vật không bao giờ tồn tại mãi. Thành – Trụ – Hoại – Không, Luật Vô Thường chi phối tất cả, từ những cái thô được gọi là vật chất tới những kiến thức của con người, kiến thức của nhân loại cũng như thế. Không phải chỉ nói về những chuyện viễn vông để thấy rằng Luật Vô Thường chi phối thì thôi có gì đáng nói, đáng nói ở chỗ là ta không nhìn rõ, hiểu thông cho nên sự vận xoay của vô thường trong cái khổ và cái vui, cái có và cái mất, cái đẹp và cái xấu, cái già và cái trẻ, lúc mạnh và lúc yếu, nó làm cho chúng ta càng khổ thay vì tìm một phương pháp để tác động vào Luật Vô Thường để tạo nhân hạnh phúc và bình an. Nhưng nếu ta không nhận rõ được điều đó, ta quên tạo nhân bình an, hạnh phúc mà ta tạo nhân đau khổ và phiền não, cũng một quãng đời, cũng một cuộc đời, cũng một thời gian hiện diện trên thế gian này. Vui ít hay vui nhiều khác nhau ở chỗ ta có nhận thấy được Luật Vô Thường để có một sự chủ động, tác động vòng xoay cuộc đời Vô Thường của chúng ta hay không?

Đến những cảm xúc vi tế, nhỏ bé của chúng ta lúc vui, lúc buồn cũng không vững chắc, nó tới nó đi, tình tri kỷ, tình vợ chồng, cha mẹ, con cái, tình người đồng loại. Cho nên, thấu rõ được Luật Vô Thường tới đi trong sự Thành – Trụ – Hoại – Không dạy cho chúng ta phương pháp Chánh Niệm hơi thở thường trú trong tâm giúp cho Trí Tuệ Viên Thông, tác động nhân tốt đẹp, tích cực hơn, còn buông xuôi, bỏ mặc thì những điều bất thiện lẫn lộn của những của thể loại nước đục ngầu, đen tối của trần gian sẽ làm tổn hại đến đời sống của chúng ta, và có thể tác động vô Luật Vô Thường xảy ra trong cuộc sống chúng ta.

Có người sinh ra một ngày rồi mất, có người sinh ra trăm năm vẫn còn đó là phước báu. Nếu hiểu được Luật Vô Thường chi phối tất cả mọi sự tương tác từ cái sống của con người và tinh thần, vật chất. Nương theo Luật Vô Thường đó để vững chãi tồn tại trong niềm vui bằng cách tăng trưởng phước báu thay vì chúng ta tạo ra nghiệp, nghiệp ác. Phước báu sẽ tăng thêm tuổi thọ, thọ mạng, tăng thêm những phúc phần để chúng ta có thể an vui trong cuộc đời mà đang bị Luật Vô Thường chi phối. Mỗi người chúng ta hiểu thông được như vậy thì trong những cái được – mất của cuộc đời, ta coi thật là nhẹ. Nhưng chẳng phải vì thế mà ta phải thật nỗ lực để thành tựu, ta nỗ lực thành tựu bằng Chánh Kiến, cái Nhìn của Lăng Nghiêm, thấu rõ của Bát Nhã, cái mà ta vận hành hơi thở để quán chiếu thực tướng của Vô Thường bằng mật chú thứ 2, khi tích tụ được từ trường yêu thương và thấu rõ được năng lượng Từ Bi, nhất định mỗi người chúng ta sẽ trở thành những người thấu rõ được và thẩm nhập vào bên trong, thật là sâu cái lý Bát Nhã, Lăng Nghiêm và rồi Vô Thường chẳng còn là sự trở ngại.

Luật Vô Thường không còn là đau khổ mà là bánh xe vận hành như Pháp Luân thường chuyển để chúng ta nương vào sự thường chuyển của Pháp Luân đó, thường chuyển không dừng, nương vào đó để chúng ta tiếp tục tiến lên, ta đau, ta khổ, ta buồn ta càng đau, ta khổ, lúc đau, lúc khổ, lúc buồn trộn qua trộn lại rồi nó làm cho chúng ta điên đảo và mộng tưởng, mất phương hướng không làm chủ được cuộc đời. Từ đó, nó sinh ra những ý tưởng rằng ta phải nương vào Đấng bất diệt, Đấng đó hình thành ngôn ngữ mà ta tạo ra, ám chỉ cho Đấng đó là: “Thượng Đế”. Là Đấng toàn năng kiểm soát được Luật Vô Thường, nhưng đối với Đức Phật khi giác ngộ, Ngài thấy tất cả đều bị chi phối bởi Luật Vô Thường, Thành – Trụ – Hoại – Không. Không có gì tồn tại vĩnh viễn. Nếu hiểu thấu sức mạnh của một vị Thần tồn tại mãi, một Đấng gọi là Ông Trời, Thượng Đế mà ta tích cực chuyển hoá từ ngay trong cái nhân để sống vui, sống an và sống hạnh phúc ngay trong vòng vô thường đang chuyển xoay, xê dịch từ Thành, Trụ rồi Hoại, Không từng giây từng phút. Để biến vòng xoay vô thường đó thành Pháp Luân thường chuyển để sống tích cực.

Nhiều người chưa hiểu thấu nên ta cứ đào bới lung tung trong Luật Vô Thường để hù hoạ. Chính vì hiểu thấu, ta làm chủ được sự vận hành của tâm để ta có thể nương vào vô thường xoay chuyển đó mà vui, mà hạnh phúc. Giữa dòng đời thay đổi nhưng nương vào Trí Tuệ, kiến thức hiểu biết của Tâm Từ, quán chiếu cho rõ thì luôn luôn gọi là bất biến trong vòng đời biến động.

Đức Phật dạy cho ta tất cả các Pháp, các lời giáo dưỡng, sự hướng dẫn của Ngài đều có một mục đích duy nhất là làm sao cho Bảo Thành và các bạn, cho mọi chúng sanh đời này và đời sau nương vào đó. Trước là bớt khổ, thêm vui, sau là bình an, hạnh phúc và đi về với cõi Thường Lạc, Bất Sanh Bất Diệt. Từng sự hướng dẫn của Ngài đều với mục đích đó. Ngài không dạy những lời để hù dọa làm cho chúng ta hoang mang, sợ hãi. Ngài dạy cho chúng ta để có Trí Tuệ, kiến thức để hiểu thấu được vạn vật vũ trụ bên ngoài và sự vận hành trong tiểu vũ trụ của Chân Tâm, nơi cuộc sống của mỗi người chúng ta.

Các bạn! Nếu các bạn thật sự nhìn kỹ kinh nghiệm của mỗi đời người, mỗi ngày, mỗi giây phút, chẳng qua chúng ta không chú tâm vào Luật Vô Thường luôn luôn vận hành đó, ta không đón nhận, ta phủ nhận, mà ta càng phủ nhận ta càng đau, càng khổ. Ta đón nhận để chuyển biến, ta sẽ hạnh phúc và an vui. Luật Vô Thường là một Pháp, một phương pháp để chuyển hóa cuộc đời từ khổ đau thành hạnh phúc. Các bạn nhất định phải đầu tư vào Chánh Niệm hơi thở Từ Bi quán và có cái Nhìn trong mật ngôn thứ 2 để quán chiếu mọi việc xảy ra trong cuộc đời, để bạn thấy rằng Luật Vô Thường chẳng xa khỏi tầm tay, nó gần gũi, nó hiện diện thật gần ngay trong cuộc sống.

Mỗi một sớm mai thức dậy, ta được người thân pha cho ly cà phê, họ có thể là vợ, là chồng, là cha mẹ, con cái dâng cho chúng ta, nhưng mùi vị hương cà phê buổi sớm hôm nay sẽ không bao giờ tồn tại mãi. Nếm xong nó sẽ mất một cách toàn diện. Chính vì chúng ta thấy rằng hương vị cà phê người thân dâng cho chúng ta ngay bây giờ đang thưởng thức, nó sẽ biến mất, do đó mà từng giây phút Chánh Niệm hơi thở, ta hưởng hương vị cà phê đó bằng chân tình, bằng lòng trân quý, bằng Chánh Niệm hơi thở. Ta trao cho nhau tất cả những ân tình cao đẹp nhất trong từng giây phút, và chính khi trao cho nhau bằng Chánh Niệm Từ Bi quán, bằng cái Nhìn xuyên suốt rằng mùi vị, hương vị cà phê chúng ta tăng trưởng trong Chánh Niệm đó thì hương vị đó không còn là hương vị cà phê mà nó trở thành hương vị của sự Tỉnh Giác. Dĩ nhiên, hạt giống gieo xuống lòng đất, nó bị thối rữa, tan biến và mất. Và từ lòng đất đó lấy cái mất để biến đổi thành một cái cây, và cây đó nó sinh bông, trái và hạt. Chính điều này là sự kì diệu. Có hoại rồi biến mất nhưng biến mất trong sự Luân Hồi bởi Chánh Niệm thì nó chẳng còn là sự mất đi, nó chỉ chuyển từ trạng thái này qua trạng thái khác để chúng ta không mãi mãi ôm ấp hạt giống ở trong lòng và nghĩ rằng sẽ mất nó. Ta sẵn sàng đặt hạt giống này vào trong lòng đất để hạt giống đó được thối rữa, biến mất và hoá thành một cây trổ bông, kết trái.

Hương vị cà phê chỉ một giây phút buổi sáng, người yêu thương tặng cho chúng ta, làm cho chúng ta, nếu chúng ta biết chôn hương vị đó vào trong mảnh đất của tâm Tỉnh Giác yêu thương, quy luật Thành – Trụ – Hoại – Diệt nhưng không bao giờ toàn diện biến mất, nó chỉ biến mất ở trạng thái để trở thành cây, như vậy hương vị của cà phê không bao giờ biến mất bởi nó đã được gieo vào miền đất tâm. Nó sẽ biến thành cây của ân, của nghĩa và trao cho nhau tất cả những gì trân quý nhất của cuộc đời, và rồi nó sẽ trổ bông, kết trái, đó chính là hạnh phúc gia đình của chúng ta.

Các bạn! Hạt giống mà không thối rữa, chẳng có hoa, trái cho đời sau. Thân xác này của chúng ta như hạt giống giữa dòng đời bơ vơ vô tận, nếu không một lần và không một ngày bị thối rữa thì sao có thể sinh ra bông, trái? Nhưng khi hiểu được điều đó, khi ở trong các trạng thái cuộc đời, ta phải tu dưỡng như thế nào để cái nhân của cuộc đời này phải là nhân tốt, nếu không khi thối rữa, mọc lên cây có gai, có góc, thậm chí còn mọc lên cây độc để làm đau khổ người.   Hiểu thấu được Luật Vô Thường là chúng ta đã tiếp tay vào chính sứ mệnh cuộc đời của chính mình, chuyển hóa nghiệp căn của chúng ta, tăng trưởng hạnh phúc.

Các bạn! Ta làm chủ được dòng nghiệp thức của mình và ta chính là người thừa hưởng gia tài, chính là nghiệp của chúng ta. Ta phải làm chủ được và nghiệp chính là gia tài của ta, ta phải hưởng. Nếu nói nghiệp là gia tài ta hưởng được, với hơi thở Chánh Niệm quán chiếu ta đang hiện hữu trong cuộc đời, ta phải làm chủ được dòng nghiệp thức bởi Luật Vô Thường tới lui trong từng giây, từng phút, ta sẽ vận hành được nghiệp thức đó, để khi cuộc đời viên mãn như hạt giống trổ sinh hoa trái tốt đẹp thành một cây có lợi lạc cho muôn người. Bởi hạt giống đó ta thừa hưởng để tiếp tục gieo nhân cho kiếp sau.

Luật Vô Thường chi phối nhiều nhưng chúng ta lại vận hành quy luật Vô Thường đó theo quy luật mà Đức Phật dạy đó là quy luật của Thiện và Ác. Cho nên, hiểu được Luật Vô Thường là ta có thể làm chủ được Luật Nhân Quả. Mà ai hiểu được Luật Vô Thường, Luật Nhân Quả người đó sẽ làm chủ được tái sanh, người đó sẽ làm chủ được đau khổ và hạnh phúc, người đó sẽ làm chủ được Nhân Quả. Và khi chúng ta đã làm chủ được Nhân Quả của chính mình, dòng nghiệp thức nhiều đời sẽ được xoay chuyển đúng hướng và trong từng giây phút của cuộc sống chúng ta sẽ theo chiều hướng vận hành của tâm thiện lành, nhất định đời sống của mỗi người sẽ an vui và hạnh phúc.

Hôm nay, ta nâng sự suy nghĩ của mình trong sự miên mật tu tập để thông được nó, để chúng ta vui và hạnh phúc. Ta làm chủ được ta. Cho nên, Luật Vô Thường thì luôn luôn biến chuyển, làm chủ Luật Vô Thường thì cũng làm chủ Luật Nhân Quả, làm chủ được Vô Thường là làm chủ được tái sanh, làm chủ được tái sanh là làm chủ Nhân Quả và làm chủ luôn sự tái sanh của sắc thân nơi Thân tướng này bởi người có phước báu lớn, làm chủ được Pháp Thiện thì có thể làm chủ được sắc thân tái sinh có đầy đủ phước báu.

Nếu các bạn hiểu thông được điều này, các bạn sẽ tinh tấn hơn trong hơi thở Từ Bi quán qua Tánh Nhìn Lăng Nghiêm, Bát Nhã. Thấu được vô thường để thay đổi, ta thấy Luật Vô Thường sẽ chi phối đời sống của cha mẹ của chúng ta, Bậc sinh thành nên ta vẫn còn hiện hữu ở đây, ta phải nhìn thấy được rằng thuở xưa cha mẹ kết nên thành gia đình, có ta rồi cứ từng bước tương tự, các Đấng ấy cũng như hạt giống và cây trái đó chính là ta đây. Ta là gia tài của cha, của mẹ, ta là hiện thân của những phẩm giá cao cả của họ, và nhìn qua cây còn sừng sững giữa dòng đời này, muôn người sẽ nhận biết ra cha mẹ của ta như thế nào. Còn cha còn mẹ mà biết vô thường tới lui không ai có thể chặn đứng được thì hãy làm chủ trong hơi thở Chánh Niệm Từ Bi quán bằng cái Nhìn xuyên suốt để gieo nhân thiện lành, để làm sao làm chủ được Nhân Quả, tác động xoay cho đúng hướng Pháp Thiện thì nhất định các bạn sẽ làm chủ để một mai nếu cha mẹ trăm tuổi có về trời thì giữa cuộc đời này cái cây này vẫn là hiện thân của biết bao điều cao quý nhất mà cha mẹ đã đặt để lại cho chúng ta, trong chúng ta.

Trong mối giao hảo giữa những người thân, trong cha mẹ, vợ chồng, con cái, trong tình nghĩa của nhân loại, trong mỗi sự việc xảy ra ở trong đời, quán chiếu Vô Thường, ta làm việc bằng tâm thành, bằng tâm bình đẳng, bằng tâm chân thật, luôn luôn hướng tới để mang lại an vui cho ta và cho người. Luật Vô Thường không hù dọa bởi nó là một luật không ai có thể tránh khỏi. Thành – Trụ – Hoại – Không bởi nó là luật, không ai thay đổi được luật này. Từ những con người tầm thường như Bảo Thành, quyền lực cao quý như vua chúa hoặc những người được gọi là Đấng này hoặc Đấng kia cũng đều phải tuân theo quy luật Thành – Trụ – Hoại – Diệt, từ những sự sống nhỏ bé li ti như con sâu, con bọ, vi trùng, vi khuẩn cũng bị Luật Vô Thường chi phối Thành – Trụ – Hoại – Không, từ những vật thể biến mất như núi, biển, trái đất, hành tinh này, mặt trời, mặt trăng, những tinh tú đều bị quy luật Thành – Trụ – Hoại – Không chi phối. Có đó rồi mất đó, chẳng bao giờ tồn tại mãi theo quy luật như một hạt giống được gieo vào lòng đất, hạt giống này nó có nhưng khi gieo vào lòng đất, nó thành hạt giống trụ một thời gian rồi nó hoại đi, không còn là hạt giống nhưng một thời gian nó sẽ sinh hoa, kết trái. Được như vậy có nghĩa là Vô Thường nhưng vẫn Thường. Hạt giống kia sẽ bị Luật Vô Thường tồn tại ở thể là hạt giống mãi mãi. Luật Vô Thường chi phối mà, nhưng nó vẫn Thường. Và đúng y như vậy, từ chỗ hiểu được quy luật Vô Thường, ta tác động được luật Nhân Quả, ta sẽ Thường Lạc ở trong tâm an trú Chánh Niệm Từ Bi, liễu ngộ được Luật Vô Thường chi phối trong từng giây phút của mỗi người chúng ta. Để từ đó, ta sống bằng sự bình đẳng đối với nhau, sống bằng tâm chân thành, bằng tâm yêu thương và biết ơn.

Rất là người, không có gì gọi là huyễn hoặc như một vị Thần linh. Thấy vô thường như vậy, quy luật Vô Thường chi phối như vậy để ta trân quý tình cảm con người với con người, bạn bè với bạn bè, ta trân quý đó nên ta đối xử với nhau bằng lòng chân thành, bằng tâm chân thật, bằng sự bình đẳng đối xử với nhau. Ta không dùng lực mà chúng ta chèn ép những người yếu đuối hơn, không lấy kiến thức, không lấy địa vị, không lấy danh vọng, không lấy quyền lực để đè bẹp những người khác bởi ta thấy vô thường sẽ tới. Những cái có thể là cao ngất trời có thể đàn áp người khác đó rồi nó cũng biến mất.

Ngay cả tiền tài, danh vọng, tất cả những gì bạn có được rồi nó cũng sẽ mất, không phải như vậy là ta sợ, ta không nỗ lực trong cuộc đời này để có nữa nhưng mà ta sẽ có rồi mất, chúng ta sẽ có những hạt giống tốt để gieo vào lòng đất, khi nó thối rữa để mọc thành cây tốt hay hạt giống tốt gieo vào lòng đất để trở thành cây gai góc và độc dược, đó là sự lựa chọn của chúng ta. Hiểu được Luật Vô Thường chi phối như thế, ta lựa chọn tạo tác của mình, lựa chọn những nhân tốt, để vận hành Luật Nhân Quả, tăng trưởng Tánh Thiện, thành kính, chân thật bằng sự đối xử bình đẳng để giữa người với người luôn luôn hiện diện sự yêu thương, luôn có sự tôn trọng và quý kính. Để rồi như cha mẹ, ông bà, như vợ chồng, con cái ta sống trong xã hội này, ta sống thật sự bằng tâm hạnh phúc, hoan hỷ, thêm vui mà bớt khổ, bớt đau.

Luật Vô Thường rất quan trọng. Hãy an trú vào trong Chánh Niệm hơi thở Từ Bi quán, hãy nhìn xuyên suốt NamMô TaMô TaMô ĐaRaHoang, nhìn thật rõ được tất cả các Luật Vô Thường đang chi phối trong cuộc đời của mỗi người. Thừa hưởng được nghiệp của chúng ta bằng sự vận hành đúng nhân thiện, ta sẽ tạo được biết bao nhiêu điều vui cho ta và cho người. Ít nhất khi nằm xuống lòng đất chôn vùi vào quên lãng thì hạt giống của cuộc đời, hạt giống của Pháp Thiện cũng sẽ mọc thành và hoá hiện thành một cây cổ thụ có cái tàng thật lớn che nắng, mưa cho những thế hệ mai sau. Các bạn! Vô Thường nhưng Không Vô Thường nếu các bạn cứ xoay theo Nhân Quả Thiện – Ác đúng mức như lời Phật dạy còn nếu không vô thường tức là sẽ để lại đau khổ và phiền não mà thôi.

Đối với một con người thì trong trái tim của nhau nên để lại sự chân thật, sự thương yêu, để lại sự bình đẳng hay để lại những dấu vết của sự căm phẫn, thù hằn, sự uất hận, đau đớn, sự oan gia trái chủ vần xoay tìm nhau để đòi nợ? Ta phải nhìn thấy điều đó để làm chủ được Luật Vô Thường, nghĩa là làm chủ được Nhân Quả Thiện – Ác mỗi một ngày trong cuộc sống để như hạt giống, dù có phải gieo vào lòng đất thối rữa, tan biến, nó cũng sẽ trồi lên sinh hoa trái. Phật là hiện thân của Pháp Lạc, Pháp Thiện lành, Pháp An vui, Pháp Hạnh phúc. Phật tới dạy cho chúng ta Luật Vô Thường, nhìn rõ Luật Vô Thường của mật ngôn NamMô TaMô TaMô ĐaRaHoang để chúng ta làm chủ được nghiệp của chúng ta, để chúng ta làm chủ được sự vần xoay của Thành – Trụ – Hoại – Không và chúng ta làm chủ được Luật Nhân Quả, làm chủ được cảm xúc trong từng giây phút của cuộc đời, không đợi đến kiếp sau. Bạn không làm chủ được hơi thở, bạn chẳng làm chủ được Luật Nhân Quả, bạn chẳng làm chủ được cảm xúc hiện tại, Nội tại cũng như Ngoại tại, làm gì đây? Kiếp này, giây phút này ta chưa thể làm chủ được thì mơ ước gì làm chủ? Do đó mà Chánh Niệm Từ Bi quán tăng trưởng Tánh Thấy, Biết của Lăng Nghiêm, Bát Nhã, nhận rõ được Vô Thường, Khổ, Vô Ngã, nhận rõ được ta có thể không bị Luật Vô Thường chi phối bằng cách làm chủ nó, làm chủ Nhân Quả của chúng ta, nghĩa là ta làm chủ sự tái sanh của ta trong từng giây phút, nếu từng giây phút này không làm chủ tái sanh hiện thời thì lấy gì để làm chủ tái sanh về kiếp sau.

Trong thực tế thì phải học cách làm chủ trong từng giây phút Chánh Niệm hơi thở Từ Bi quán, Tánh Thấy Lăng Nghiêm, Bát Nhã giúp cho thực tập miên mật, huân tu rõ ràng mỗi ngày, ta sẽ làm chủ được sự tái sanh của chúng ta. Đầu tiên là làm chủ được cảm xúc của cuộc đời và loại bỏ được nhân ác, làm chủ được sự chi phối của Luật Vô Thường đang diễn ra, làm chủ hiện tại trong từng giây mà thôi, như vậy thì phước báu tràn đầy, phước báu luôn có và những điều thiện lành luôn tới.

Các bạn hãy đặt bàn tay phải – Trí Tuệ và Từ Bi vào nhau để chúng ta bắt đầu 07 biến vi diệu âm số 1 và số 2.

“Con nguyện mười phương Chư Phật ban rải năng lượng tình thương xuống muôn loài chúng con và gia trì cho chúng con thấy rõ được Luật Vô Thường để làm chủ Nhân Quả, tái sanh chính mình.”

Hít vào bằng mũi đưa xuống bụng, phình ra, thở từ từ, hóp bụng vào, quán chiếu thân tâm. Trì mật chú:

Mu A Mu Sa. NamMô TaMô TaMô ĐaRaHoang. (07 biến)

Hồi hướng:

Mô Phật! Chúng ta đã đồng tu xong hôm nay, mời các bạn chắp tay vào hồi hướng.

Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật!

Mu A Mu Sa.

Con nguyện mười phương Chư Phật Từ Bi ban rải năng lượng tình thương cho chúng con có cái Nhìn NamMô TaMô TaMô ĐaRaHoang, cái Nhìn thấu được Luật Vô Thường làm chủ tái sanh của mình.

Công đức tu ngày hôm nay nguyện hồi hướng tới các nguyên thủ các quốc gia để họ biết ngồi xuống thành lập chính sách hòa bình cho thế giới.

Hồi hướng cho các nhà khoa học gia ngành y, ngành dược trên thế giới sáng chế được thuốc trị bệnh.

Hồi hướng cho các bác sĩ, y tá, y sĩ, nhân viên cứu trợ, cứu tế trên thế giới chữa lành các bệnh nhân.

Hồi hướng cho những ai còn đau khổ, phiền não được hạnh phúc và bình an.

Hồi hướng cho các hương linh theo thiện nghiệp tái sanh cảnh lành.

Xin Chư Phật Từ Bi chứng minh. 

Share:

Facebook
Twitter
Pinterest
LinkedIn

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.

On Key

Related Posts