Search

13. Discovering the Lake | Khám Phá Hồ Nước – 2003

Memoirs of The Xa Loi Temple in Maryland – Written for those who come later | Hồi Ký Tổ Đình Chùa Xá Lợi – Viết cho người tới sau

Take the boat of profound peace. Overcoming thousands of storms Landing on the shore of enlightenment Afflictions will be eliminated.    Mid-spring had arrived, the sky was clear and blue, the wind was so gentle that everyone felt inspired and relaxed. Over the past few months, everyone had been working overtime to help clean up the farm. The lower level of the barn had been cleaned out, and the support beams and pillars replaced. Now the barn stands firmly when strong winds blow through. The upper level also had a more finished look. No longer are people afraid of falling through to the lower level. Also, the sides of the barn had been replaced with solid wooden boards making it look very nice. The barnyard was no longer littered, and the grass was relatively clean for easy access.   I told Jack and the rest of the group to take the day to rest and explore more on the farm. The group agreed. When I looked closely at each of them, seeing everyone a bit tired I thought that we should slow down as to not be overworked, since it was such a big farm which has been abandoned for decades. So, resting. and exploring would help everyone relax a little. Everything needs a precise goal, when working one must be diligent and rest to regain strength to continue, this is a living truth; disorientation or loss of purpose, no matter how much exertion, will not have satisfactory results and one will easily give up.  

Jack suggested we go together towards the edge of the forest where there was a lot of thrilling and exciting things. His statement made me nervous, I am curious by nature, but I had been so worried about the barn, I had not ventured further on the property. Getting through the forest is not easy, but luckily Jack always brings a knife wherever he goes, so he paved the way ahead. Tall and strong, walking ahead to clear the road making it a little easier for someone short like me to get through the thickets, so I was a little reassured. As Jack cut through, I sprinted behind like a little squirrel, as the many squirrels around us darted through the forest in the warmth of springtime after a winter of hiding in trees.   There were times when I took the lead because the trees and grass were so tangled, slowing tall Jack down. The tall and the short both have pros and cons, supporting each other as we moved back and forth as the lead, achieving optimal results. Who knows what will happen along the way through the forest to discover mysteries? Sympathy and support of each other in all circumstances, whether positive or negative, is always needed. It took about half an hour, we reached a hill about three meters high, overgrown with wild trees and grass. A glimpse of sunlight reflected off the water, I asked Jack if it was a lake. Jack said wait, everything will be clear in a few minutes. Suddenly Jack turned his head and moved in the other direction, I hurriedly asked why we were not going forward, Jack shook his head and said he couldn’t, he had to go around on the other side of the forest to reach the shore of the lake. He explained that on this side we could only look, but could not go into the water. I didn’t know how to swim, but I didn’t let Jack know this weakness for fear he would stop there. The goal is to continue to discover things that have not been revealed, with a tall friend next to me, if I sink, Jack can just wade in and pull me up, but I won’t be foolish enough to jump into the lake. I spun around and dashed until I could catch up with Jack because he was moving fast. The footsteps of a tall person are always fast and long, but as long as we don’t give up, we can catch up. With long feet and high legs, and small people walking fast, in the woods or on the street, together with a common goal, we can reach our goal, today the lake is the destination.

It took about half an hour, we were able to reach the shore of the lake. When I touched the water, I laughed loudly, shaking the surface of the lake. Jack asked why I laughed so loudly? I say it was wonderful because for a long time I thought we inherited only the barn, cow dung and trash, but I did not expect that there was a lake on these thirty-three acres. I wanted to step down into the water but Jack quickly pulled me back and said that it was very deep, 5 to 15 meters deep and swimming would be bait for turtles and fish. Jack looked at me smiling defiantly, he must have guessed that I couldn’t swim, so he was playfully teasing me. I silently looked around and discovered a small boat lying on the bank and told Jack that I wanted to use the boat to explore the lake. Fortunately, right next to the boat was a wooden paddle, Jack went down and called me to follow. At this point I finally told Jack that I could only swim at the bottom of the lake. If I floated above the water, he would have to wait three days. Jack seemed to understand what I meant, so when we went out on the lake he paddled slowly and he let me sit in the middle of the boat.   It is true that martial arts cannot be used in the situation of floating on the lake, but it is good having close and gentle friends, not the kind that push you in the water for fun…, hihi …, I think to myself. Sitting on the boat Jack said that this lake was a quarry, which was dug out to find limestone, but the stone ran out. So the quarry was abandoned for a hundred years and gradually filled with water. Around the lake were tall green cliffs floating in the woods like dragons flying phoenix …, imagine .., forest people. I said to Jack: “At last we have found the mysterious treasure left behind by the ancients, a hundred year old quarry full of water and lying in the middle of the forest so it looks so magical.” In my whole life, never did I think that one day I would be able to own a mine …a hundred-year-old quarry.     The clouds floating in the sky cannot be reached, but in this lake, even though we are small, we can also pick up the clouds as a friend. Everything is predestined, as high as the cloud can be near right before your eyes if your mind is as clear as this lake. Keeping the mind clear, the unseen things can be seen; the unknown can be known; what you cannot understand can be understood; what seems distant becomes near. What people throw away if they recognize its value, becomes their own greatness. Like the lake formed from this quarry, it has now become a beautiful view for the temple.  

TBT

Hôm nay đã đến giữa mùa xuân rồi, mây trời trong xanh, gió lay thật nhẹ làm cho mọi người cảm hứng thấy dễ chịu, mấy tháng qua ai cũng mệt vì phải làm tăng ca sau giờ để giúp dọn dẹp nông trại. Tầng dưới đã thay được cột, trụ vững khi những cơn gió mạnh thổi qua. Tầng trên cũng đóng xong ván lót ở sàn, ai đi vào cũng không còn sợ, và hai bên hông cũng đã thay ván tường nhìn rất đẹp mắt. Xung quanh chuồng bò rác rưởi và cỏ đã dọn dẹp tương đối sạch sẽ để đi lại dễ dàng. Tôi nói với Jack và cùng cả nhóm là hãy nghỉ ngơi hôm nay, khám phá thêm nông trại xem có còn gì chưa biết không, cả nhóm đều đồng ý. Lúc này tôi nhìn kỹ từng người, thấy ai cũng có chút mệt mỏi và nghĩ rằng việc gì cũng phải từ từ và không nên làm việc quá sức, nhất là nông trại lớn, đã bị bỏ hoang nhiều thập kỷ, do đó nghỉ ngơi và khám phá cũng sẽ làm cho mọi người thư giãn thoải mái một chút. Việc gì cũng cần có mục tiêu chính xác, khi hành động phải chuyên tâm, làm và nghỉ ngơi lấy lại sức để tiếp tục, là chân lý sống; mất phương hướng, mất chủ đích, gắng cho đến kiệt sức sẽ không có kết quả mỹ mãn và dễ bỏ cuộc.

Jack nói chúng ta cùng đi về hướng bìa rừng, ở đó có nhiều điều ly kỳ và thích thú. Lời nói này đã làm cho tôi có nguồn cảm hứng thúc dục khó kềm, tánh tình tôi là người hiếu kỳ và từ mấy tháng nay cứ lo làm quanh quẩn bên chuồng bò, có biết thêm gì đâu. Không dễ đi chút nào nhưng cũng may anh Jack mang theo một con dao, đi tới đâu anh ấy mở đường tới đó. Dáng người cao to mạnh khỏe, đi trước dọn đường, người thấp bé như tôi cũng có chỗ dựa hơi nên cảm thấy an tâm, Jack đi tới là tôi cũng phóng lên nhanh như con sóc; ở đây rất nhiều sóc, mùa xuân ấm là chúng có mặt khắp mọi nơi trong rừng để kiếm ăn sau một mùa đông ẩn trong hang trên cây. Có nhiều lúc tôi còn chui nhanh lên phía trước dẫn đường vì cây và cỏ chằng chịt, anh Jack cao to di chuyển chậm hơn tôi. Thế mới thấy được, người to lớn và người thấp bé đều có cái thuận và cái nghịch, lúc tiến về đằng trước lúc lùi về phía sau, hỗ trợ lẫn nhau để đồng tiến đồng lui, đạt tới thành quả tối ưu. Cùng đồng hành trên con đường xuyên rừng khám phá những điều bí ẩn, nào ai biết trước chuyện gì sẽ xảy ra, thông cảm và nâng đỡ nhau trong tất cả mọi hoàn cảnh dù thuận hay nghịch là điều luôn phải minh định rõ. Mất khoảng nửa tiếng, chúng tôi tiến tới một cái gò cao khoảng ba mét, cây và cỏ hoang um tùm. Thấp thoáng có ánh mây trời phản ánh dưới mặt nước, tôi liền hỏi Jack có phải là hồ nước không? Jack nói là hãy đợi đấy, rồi mọi người sẽ rõ trong một vài phút nữa thôi. Bất chợt Jack quay đầu lại và di chuyển về hướng khác, tôi vội hỏi ngay là đi đâu nữa đây, không đi về phía trước hả? Jack lắc đầu và nói không thể, phải đi vòng qua phía bên kia bìa rừng mới có thể tiếp cận được mặt hồ còn bên này chỉ có thể nhìn ngắm mà không xuống nước được. Tôi thầm nghĩ mình có biết bơi đâu mà xuống nước làm gì, nhưng không để Jack biết điểm yếu này vì sợ sẽ bị dừng ở đây. Mục tiêu là phải tiếp tục để khám phá những điều chưa tỏ, có bạn hiền cao to kề bên, nếu có chìm chắc Jack chỉ cần lội xuống kéo lên là được, mà mình cũng đâu có khờ khạo nhảy xuống hồ làm chi. Tôi quay phắt người lại và phóng tới cho bắt kịp Jack vì anh vừa nói là phóng đi như phi thân vậy; bước chân của người cao lớn bao giờ cũng nhanh và dài nhưng miễn là mình không bỏ cuộc, cố một chút rồi cũng đuổi kịp. Chân cao bước dài, người nhỏ luồn nhanh, trong rừng hay ngoài phố, ai cũng có cái sở đoản và sở trường, hồ nước là điểm tới, người chung chí hướng không chuyện gì mà làm khó nhau.

Mất khoảng nửa tiếng nữa, chúng tôi đã tiếp cận được mặt hồ. Khi vừa chạm tay vào nước tôi đã cười vang làm rung chuyển cả mặt hồ. Jack hỏi làm sao tôi cười to vậy? Tôi nói thật tuyệt vời vì bấy lâu nay tôi cứ tưởng là gia tài chúng tôi thừa hưởng chỉ có cái chuồng bò, phân bò và rác rưởi thôi, chứ đâu ngờ rằng còn có cái hồ nước trên ba mẫu này. Tôi liền muốn bước xuống thì Jack vội kéo tôi lại và nói là rất sâu, sâu từ 5 mét đến 15 mét và nếu không biết bơi sẽ làm mồi cho rùa và cá. Jack nhìn tôi cười như thách thức, thầm nghĩ chắc Jack biết mình không biết bơi nên muốn thử thách mình. Tôi im lặng nhìn quanh và phát hiện có cái ghe nhỏ nằm bên bờ và nói với Jack là muốn dùng ghe ra hồ để khám phá. Rất hên là ngay bên cạnh cái ghe cũng có một cái chèo ghe bằng gỗ, Jack bước xuống và kêu tôi lên. Lúc này tôi mới thố lộ với Jack là tôi chỉ biết bơi chìm ở dưới đáy hồ, nếu nổi trên mặt nước thì phải đợi đến ba ngày. Jack hình như hiểu ý nên khi chèo ra hồ thì chèo thật chậm và để tôi ngồi ở giữa ghe. Đúng là có võ cũng không thể xử dụng được trong tình cảnh nổi trôi trên mặt hồ, nhưng có bạn thân và hiền, chứ mà gặp người không hợp ý đẩy xuống hồ là xong đời trai…, hihi…, nghĩ thôi…, không đến nỗi. Ngồi trên ghe Jack nói cái hồ này là mỏ đá ngầm, người ta khai thác, nhưng không mang lại kết quả như mong muốn nên bỏ hoang cả trăm năm rồi. Nhìn xung quanh lòng hồ là những vách đá xanh cao vút vờn trong rừng cây như rồng bay phượng múa…, lại tưởng tượng rồi…, người rừng mà. Tôi nói với Jack: “cuối cùng chúng ta đã tìm được kho tàng bí ẩn của người xưa để lại, một mỏ đá hoang cả trăm năm, không có gì nhưng đầy nước và lại nằm giữa khu rừng nên nhìn thật kỳ diệu”. Đúng, cả cuộc đời tôi đâu nghĩ rằng sẽ có một ngày tôi lại có thể sở hữu cả một cái mỏ…, mỏ đá… trăm năm này. Mây trôi trên trời không thể với tới nhưng ở lòng hồ này mình tuy nhỏ bé cũng có thể vớt mây làm bạn. Chuyện gì cũng đều là nhân duyên, cao xa như mây trời cũng có thể gần ngay trước mắt nếu tâm mình trong sáng như mặt hồ này. Giữ tâm trong sáng, những điều không thể thấy cũng có thể thấy; không thể biết cũng có thể biết; không thể hiểu cũng có thể hiểu; xa tận hư không cũng có thể tiếp cận ngay trước mặt. Cái mà người ta vứt bỏ đi nếu nhận diện rõ giá trị của nó, sẽ trở thành cái cao quý của chính mình. Như cái hồ nước được hình thành từ cái mỏ đá này, nay đã trở thành một cảnh đẹp của chùa.

 Hãy nương thuyền Bát Nhã  
Vượt qua ngàn giông tố
Cập bến bờ giác ngộ
Phiền não sẽ đoạn trừ

TBT

Share:

Facebook
Twitter
Pinterest
LinkedIn

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.

On Key

Related Posts