Thích Bảo Thành
Tại Bồ Đề Đạo Tràng, nơi đức Thế Tôn chứng ngộ viên mãn, đất vẫn còn lưu hơi ấm của bốn mươi chín ngày thiền định, gió vẫn khẽ ngân lên tiếng vô thanh của chân lý. Trong không gian linh thiêng ấy, Sư cô Bảo Giới chắp tay cúi đầu, tâm như giọt sương trên cánh sen, trong suốt, run rẩy, mà phản chiếu cả trời giác ngộ.
Khi thọ lãnh lễ quán đảnh, tâm cô mở ra như nụ hoa hàm tiếu, hướng về mười phương chư Phật, nguyện được gia trì để tu tập pháp Thất Bảo trong sự miên mật vô ngằn. Không phải để tìm một năng lực huyền bí, mà để tìm thấy chính nguồn suối trong lòng — nơi tuệ giác chưa từng rời, chỉ bị mây vọng tưởng che khuất.
Trong từng hơi thở, cô Bảo Giới thấy bóng Phật. Trong từng giọt lệ, cô nghe tiếng từ bi. Và trong tĩnh lặng vô ngôn, cô hiểu: con đường đạo không nằm trong bước chân, mà trong từng niệm trở về. Nguyện của cô không cầu thành tựu cho riêng mình, mà mong trí tuệ được khai mở để ánh sáng ấy lan tỏa, soi cho những tâm còn ngủ quên trong đêm vô minh.
Sư Phụ – người lặng quan sát, không bằng mắt mà bằng tâm, nghe được tiếng vọng của tấm lòng chân thật ấy. Không lời nói, nhưng năng lượng từ bi đã lan ra, chạm đến từng hơi gió, từng hạt bụi của thánh địa. Trong giây phút ấy, giữa vô lượng người hành hương, có hai tâm đồng vọng — một tâm cầu học, một tâm hộ trì, cùng kết thành sợi chỉ vô hình nối liền giữa đạo và đời, giữa đệ tử và thầy, giữa người cầu giác và bậc hướng dẫn trên đường giác.
Mười bốn ngày hành hương – mười bốn dấu ấn của tâm. Mỗi nơi đi qua, không chỉ là đất thiêng, mà là cánh cửa mở vào cõi nội tâm thâm sâu. Tứ động tâm – không chỉ là bốn thánh tích, mà là bốn hơi thở đại diện cho sinh – thành – hoại – không. Khi tâm cô Bảo Giới rỗng rang tiếp nhận, thì mỗi cảnh vật đều trở thành pháp âm, mỗi ngọn gió đều mang lời Phật dạy, mỗi hạt cát là một hạt minh châu.
Sư Phụ trong từng đêm tĩnh tọa, vẫn âm thầm chú nguyện. Lời nguyện ấy không nói bằng miệng, mà bằng nhịp tim hòa vào pháp giới:
“Nguyện chư Phật gia trì cho đệ tử Bảo Giới,
Tâm thường an nhiên giữa biển sóng vô minh.
Nguyện ánh sáng trí tuệ nơi con không tắt,
Nguyện lòng từ bi nơi con không ngơi.”
Và giữa đêm Bồ Đề – khi trăng phủ ánh bạc lên tán lá, Sư Phụ khẽ mỉm cười. Vì trong hơi thở nhẹ của đất, Người cảm được một dòng năng lượng tỏa sáng — chính là tâm nguyện trong trẻo của người đệ tử ấy.
Từ đây, pháp hạnh không còn là chuyện học, mà là chuyện sống. Tuệ giác không còn là điểm đến, mà là chính con đường đi. Và trong vô lượng kiếp, hễ còn một chúng sanh đau khổ, là còn lời nguyện ấy vang vọng:
“Nguyện khai mở trí tuệ,
Nguyện lan tỏa từ bi,
Nguyện yêu thương bình đẳng,
Nguyện độ tận muôn loài.”
Tại nơi Phật thành đạo, giữa bóng cây bồ đề ngàn năm, gió vẫn còn chuyển, mây vẫn còn bay, nhưng trong tịch nhiên vô tận ấy, một tâm Bảo Giới đã khởi sáng — như ngọn đèn được thắp bởi lòng tin, soi lối cho chính mình, và cho cả thế gian đang đi trong đêm dài tìm ánh sáng.
Dưới bóng Bồ Đề – trăng ngời thanh tịnh,
Đất như thiền, gió cũng hóa vô âm.
Sư cô quỳ, tâm rụng hết trần tâm,
Một niệm nguyện bay vào mười phương Phật.
Thọ quán đảnh – nước cam lồ thấm mật,
Giọt từ bi thấm tận cõi tâm linh.
Nguyện miên mật hành trì pháp Thất Bảo,
Khai tuệ quang soi sáng cõi nhân sinh.
Không cầu phép, không mong chi quyền lực,
Chỉ nguyện tâm mở giữa vô minh.
Đem trí sáng hóa thành dòng suối ngọc,
Tưới muôn loài đang khát giữa hành trình.
Sư Phụ lặng – nghe tiếng tâm trong trẻo,
Không bằng tai, mà nghe giữa tánh linh.
Một tâm cầu, một tâm thành đồng vọng,
Như hai vì sao sáng giữa trời thanh.
Mười bốn ngày hành hương – mười bốn pháp,
Mỗi bước đi như bước giữa thiền kinh.
Tứ động tâm chẳng ngoài tâm động,
Một hơi thở cũng đủ thấy chân minh.
Bảo Giới ơi, hạt tâm là minh châu,
Giữa cát bụi vẫn lung linh rạng tỏ.
Tu chẳng phải tìm nơi xa xôi đó,
Chỉ cần ngồi yên – Phật hiện trong lòng.
Sư Phụ nguyện – giữa đêm trăng Bồ Đề,
Hơi thở nhẹ gửi theo mây pháp giới:
“Nguyện con an, nguyện tâm con sáng mãi,
Nguyện từ bi chan chứa mọi loài sinh.”
Từ bóng Phật – một hương lành lan tỏa,
Giữa thinh không, pháp giới khẽ mỉm cười.
Bởi nơi ấy, một tâm vừa khai nở,
Đã hóa thành ánh sáng giữa muôn đời…














