Giữa thời mạt pháp nhiều biến động, khi con người quay cuồng giữa danh lợi, được cất bước trên con đường hành hương về đất Phật là một phước duyên hiếm có. Đó không chỉ là chuyến đi đến những vùng đất thiêng liêng — Bodhgaya, Lumbini, Sarnath hay Kushinagar — mà còn là hành trình trở về nội tâm, tìm lại sự tĩnh lặng và giác ngộ trong chính mình.
Đoàn Thất Bảo Hành Hương gồm mười bảy thành viên, mang tâm nguyện trong sáng và lòng kính Phật sâu dày, đã cùng nhau rời quê hương, hướng về cội nguồn đạo giác. Dù đường xa muôn dặm, thân thể có mỏi, nhưng niềm tin và pháp lạc trong tim khiến bước chân ai cũng nhẹ tựa gió thiền.
Tùy bút dưới đây được ghi lại trong buổi sớm đầu tiên khi đoàn vừa đặt chân đến Ấn Độ — một khoảnh khắc mệt mà không mỏi, buồn ngủ mà tâm sáng, lặng lẽ mà đầy hỷ lạc.
Xin xem như một trang ghi tâm – để nhắc mình rằng: Mỗi bước trên đất Phật chính là một bước trở về nguồn sáng trong tâm.
HÀNH TRÌNH THỨC TỈNH – DẤU ẤN ĐOÀN THẤT BẢO TRÊN ĐẤT PHẬT
Giây phút đặt chân xuống đất Phật
Khi kim đồng hồ vừa điểm năm giờ sáng, bầu trời Ấn Độ vẫn còn chìm trong sương sớm. Đoàn Thất Bảo gồm mười bảy hành giả đã đặt chân xuống vùng đất thiêng — nơi Đức Thích Ca Mâu Ni đã đạt đạo dưới cội Bồ Đề hơn hai ngàn năm trăm năm trước. Sau chặng bay dài, thân tuy mệt mỏi, nhưng ánh mắt ai cũng ánh lên niềm xúc động khó tả. Không một lời phàn nàn, chỉ có những cái chắp tay lặng lẽ và nụ cười nhẹ như hương sen nở trong lòng.
Trong khoảnh khắc ấy, người ta không còn cảm nhận mình là du khách, mà là kẻ trở về — trở về với cội nguồn tâm linh, với vùng đất của Phật, và với chính bản tâm tĩnh lặng muôn đời.
Một tiếng ngả lưng – một đời tỉnh thức
Về tới khách sạn khi trời còn tờ mờ sáng, đoàn chỉ kịp ngả lưng một tiếng để dưỡng sức. Nhưng lạ thay, ai cũng như vừa được tiếp thêm sinh lực. Khi tiếng chuông chùa từ xa ngân lên, thân tuy chưa trọn nghỉ, mà tâm đã tỉnh. Không ai bảo ai, tất cả đều sẵn sàng cho hành trình đầu tiên trên đất Phật.
Giữa bao vất vả của đường xa, sự tỉnh táo và hân hoan ấy không đến từ sức mạnh thể chất, mà từ pháp lạc trong tâm – một nguồn năng lượng tinh khiết khởi lên khi niềm tin và chí nguyện hòa làm một.
Bình minh giác ngộ
Xe rời khách sạn trong ánh nắng đầu ngày. Mặt trời vừa nhô lên, chiếu rọi lên những gương mặt còn phảng phất dấu vết của đêm dài không ngủ, nhưng ánh mắt ai cũng sáng rỡ. Trong ánh sáng ấy, niềm vui không thuộc về thế gian, mà là niềm hỷ lạc của người tìm thấy lại con đường xưa của Phật.
Tiếng niệm Phật nhẹ vang trong xe, hòa cùng hương sớm của đất trời Ấn Độ. Có người nhìn ra ngoài cửa sổ, thầm tưởng nhớ đến những bước chân xưa từng in dấu nơi này; có người lặng lẽ mỉm cười — nụ cười của người vừa chạm vào “đất hứa” trong lòng mình.
Ánh sáng trong từng bước chân
Đoàn Thất Bảo tuy chỉ mười bảy người, nhưng mười bảy trái tim cùng hướng về một điểm sáng duy nhất: Bồ Đề tâm. Trên hành trình ấy, không còn phân biệt mệt hay khỏe, già hay trẻ, chỉ còn lại tình đạo vị, lòng tinh tấn và tâm hỷ lạc.
Mỗi bước chân trên đất Phật là một lời nguyện thầm:
“Nguyện cho ánh sáng từ bi lan tỏa khắp nơi,
Nguyện cho tâm mình vững như Bồ Đề,
Nguyện cho chuyến hành hương này trở thành dấu ấn tỉnh thức trong cả đời tu học.”
Một khởi đầu của vô tận
Chuyến hành hương mới chỉ bắt đầu, nhưng ánh sáng đã soi vào tâm mỗi người. Đặt chân lên đất Phật không chỉ là đến một nơi chốn địa lý, mà là trở về cội nguồn tỉnh thức. Từ đây, hành trình ấy không dừng ở Bodhgaya, Sarnath hay Kushinagar, mà sẽ tiếp tục trong từng hơi thở, từng ngày sống.
Đoàn Thất Bảo mang theo mười bảy đóa sen lòng, cùng nở giữa đất Phật. Và trong hương sớm bình minh Ấn Độ, người ta nghe như vang vọng đâu đây tiếng gọi nhiệm mầu của Đức Từ Phụ:
“Hãy tự mình thắp đuốc lên mà đi.”







