(Tặng đoàn Thất Bảo 17 người hành hương về đất Phật)
Giữa vùng đất Ấn Độ cổ kính, nơi những làn gió mang hương trầm từ quá khứ xa xăm, Vườn Lộc Uyển (Sarnath) vẫn lặng lẽ đứng đó — như một chứng nhân vĩnh hằng của buổi sớm đầu tiên khi Ánh Sáng Giác Ngộ soi rọi thế gian. Nơi đây, hơn hai ngàn năm trăm năm trước, Đức Thế Tôn – sau khi chứng đạo dưới cội bồ đề tại Bodhgaya – đã chọn làm chốn chuyển bánh xe Pháp đầu tiên, giảng bài Tứ Diệu Đế cho năm anh em Kiều Trần Như.
Từ khoảnh khắc ấy, bánh xe Pháp đã bắt đầu lăn, không phải bằng vật chất, mà bằng trí tuệ vô biên. Sarnath trở thành nơi khởi nguồn của một dòng chảy bất tận – dòng chảy của từ bi, hiểu biết và giải thoát.
Đối với người hành hương, bước chân đến Vườn Lộc Uyển không chỉ là đặt chân lên một vùng đất linh thiêng, mà là trở về nguồn cội của tâm mình.
Trong hơi thở của buổi sớm nơi đây, ta nghe được âm vang xa xưa của bài pháp đầu tiên – không lời, không tiếng, nhưng vang động trong từng sát-na của chánh niệm.
Thiền quán giữa khu vườn này, ta nhận ra:
Lộc Uyển là vườn tâm, nơi muôn loài cùng sinh, cùng diệt, cùng hồi quy về tánh không.
Năm vị Tỳ-kheo là năm uẩn trong chính thân ta – sắc, thọ, tưởng, hành, thức – khi nghe được tiếng Pháp, đều cùng giác ngộ.
Pháp luân là tâm luân – khi được quay bằng chánh niệm, thì khổ đau cũng hóa thành con đường giải thoát.
Đoàn Thất Bảo – 17 người con Phật, khi đến đảnh lễ nơi đây, không chỉ cúng dường bằng hoa, hương và lễ vật, mà bằng tấm lòng trong sạch, chí nguyện tu học và lòng khiêm cung giữa muôn đời biến động.
Hãy nhìn lại mình trong tấm gương của Sarnath:
Khi tâm còn vọng động, hãy nhớ lời Phật dạy: “Khổ là có thật, nhưng khổ không phải là định mệnh.”
Khi đời đầy thử thách, hãy quán chiếu Tứ Diệu Đế, để thấy nguồn gốc khổ là vô minh, và lối ra chính là tuệ giác.
Khi đi trong hàng ngũ của đoàn, hãy giữ tâm như đi trong “vườn thiền của chính mình” – mỗi bước chân là một nụ hoa chánh niệm, mỗi nụ cười là một ánh sáng trí tuệ.
Lộc Uyển – không chỉ là điểm đến, mà là điểm khởi hành
Người ta thường nghĩ hành hương là đi để đến, nhưng thật ra, đi là để trở về – trở về với chính mình.
Tại nơi Đức Phật bắt đầu hoằng pháp, đoàn Thất Bảo cũng hãy khởi đầu một chuyển pháp luân trong tự tâm:
Từ mê sang ngộ,
Từ khổ sang an,
Từ phàm sang thánh.
Để khi rời Lộc Uyển, mỗi người mang theo trong tim một hạt giống Bồ Đề, gieo vào mảnh đất đời bằng nụ cười, bằng lòng từ, bằng ánh mắt biết thương.
Lộc Uyển không xa, Bodhgaya không xa, Câu Thi Na không xa – bởi khi tâm ta an tịnh, tất cả đều hiện hữu ngay trong giây phút này.
Và đó chính là ý nghĩa thiền sâu thẳm nhất của chuyến hành hương – hành trình trở về vô ngã và giác ngộ.
Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật
Kính dâng pháp vị này đến đoàn Thất Bảo – mười bảy tâm hồn đồng hướng về ánh sáng của Niết Bàn.
Gió sớm Sarnath nhẹ đưa,
Ngàn năm cỏ vẫn như vừa đón chân.
Bụi trần rơi giữa hồng trần,
Pháp âm xưa vẫn âm thầm vọng vang.
Năm người nghe giữa sương tan,
Bánh xe chánh pháp bắt đầu chuyển đi.
Không vang tiếng trống, tiếng chi,
Chỉ lòng thanh tịnh diệu kỳ nở hoa.
Đoàn Thất Bảo, mười bảy ta,
Về đây lạy Phật, lòng hòa niệm chung.
Mỗi bước chân giữa không trung,
Là bao kiếp nguyện khơi cùng ánh tâm.
Vườn này chẳng rộng, chẳng thâm,
Mà như cõi Phật giữa tầm nhân gian.
Lá xanh che nắng thời gian,
Như che phiền não, như ban an bình.
Một hơi thở, ngàn tâm sinh,
Một niệm chánh giác – vô minh tiêu tàn.
Tứ Đế sáng tựa trăng vàng,
Chiếu soi lối sống nhẹ nhàng, vị tha.
Ai đi cũng có về nhà,
Nếu trong mỗi bước là ta chánh niệm.
Lộc Uyển chẳng cách xa tim,
Pháp luân chẳng dừng – chỉ chìm trong tâm.
Nam mô Bổn Sư Thích Ca,
Xin cho đoàn mãi chan hòa tâm quang.
Một đời nguyện giữa thế gian,
Hành hương giác ngộ – Niết Bàn trong ta.